Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1323: Ác Mộng
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:59
Kiều Niên ngồi đó thở hổn hển, trán đầy mồ hôi lạnh.
Cố Châu đưa tay kéo Kiều Niên vào lòng. Anh vỗ nhẹ vai cô, an ủi.
- Đừng sợ. Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.
Cô nhìn Cố Châu với đôi mắt đỏ hoe. Cô nắm lấy cánh tay Cố Châu, lo lắng nói.
- Trần Thanh đâu? Em có chuyện muốn hỏi Trần Thanh, gọi anh ấy lại đây.
Cố Châu nhìn Kiều Niên. Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói run rẩy. Ngay cả người cũng run rẩy.
Cô sợ điều gì?
Cố Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên, nhẹ nhàng an ủi.
- Niên Nhi, có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng à?
Kiều Niên cố gắng điều hòa hơi thở. Nghe thấy lời nói lo lắng của Cố Châu, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh. Mắt cô đỏ hoe, cô sụt sịt, nghẹn ngào nói.
- Em vừa mơ thấy Đại sư huynh.
Cô thở hổn hển, mím môi, khẽ nói.
- Em mơ thấy anh ấy mặc vest trắng đến tiễn em, nhưng anh ấy chưa kịp nói hết câu thì hình như m.á.u đã nhuộm đỏ bộ vest. Anh ấy...
Tuy Kiều Niên không tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng hôm nay cô đã b.ắ.n vào chân Đại sư huynh. Cô sợ hãi nói.
- Liệu anh ấy có...
- Niên Nhi. - Cố Châu kéo Kiều Niên vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Anh vỗ nhẹ lưng Kiều Niên như dỗ dành trẻ con, nhỏ giọng nói.
- Em còn nhớ lời người già thường nói không?
- Hả? - Kiều Niên nhìn Cố Châu với đôi mắt đỏ hoe. Cô thực sự hối hận vì đã b.ắ.n lúc nãy. Nếu cô không b.ắ.n và đ.â.m vào đối phương bằng một cây kim bạc, chẳng phải Đại sư huynh đã không bị thương sao?
- Niên Nhi, mộng mị trái ngược với hiện thực. Điều này có nghĩa là Trường Phong không sao. Đừng lo lắng. – Cố Châu an ủi cô.
Kiều Niên nhìn Cố Châu, do dự lắc đầu. Cô nhỏ giọng nói.
- Không, em cảm thấy giấc mơ đó rất thật. Em thực sự rất sợ...
Cuối cùng, Kiều Niên cúi đầu xuống với vẻ áy náy và buồn bã nói.
- Em đã làm Đại sư huynh bị thương.
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh chân của Đại sư huynh bị cô làm bị thương.
Lần đầu tiên cô cảm thấy hận bản thân mình vì đã quá chính xác. Nếu như tài b.ắ.n s.ú.n.g của cô không chính xác, chẳng phải Đại sư huynh đã không bị thương sao?
Kiều Niên ngước nhìn Cố Châu với đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Cô nói.
- Gọi Trần Thanh lại đây ngay. Em có chuyện muốn hỏi.
Thấy Kiều Niên rất kiên trì, Cố Châu gọi Trần Thanh.
Kiều Niên ngồi bên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến việc Đại sư huynh bị thương.
Cố Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên, nhẹ nhàng an ủi.
- Đừng lo, chân Trường Phong chỉ bị thương thôi. Nếu chân bị thương thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Niên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn rối bời.
Không lâu sau, Trần Thanh gõ cửa bước vào.
Trần Thanh bước vào, nói.
- Nhị thiếu gia.
Không đợi Cố Châu lên tiếng, Kiều Niên đã lên tiếng trước.
- Trần Thanh, ngoài chân của Đại sư huynh nhà tôi ra, lúc rút lui còn bị thương gì khác không?
Nghe Kiều Niên hỏi vậy, Trần Thanh nhíu mày.
Trước đó, anh nghe thuộc hạ nói rằng người bị thương ở chân cũng bị b.ắ.n vào bụng.
Anh biết người đó chính là Trường Phong.
Tuy nhiên, anh không báo cáo trực tiếp với thiếu phu nhân ngây thơ vì không muốn cô lo lắng.
Anh nhìn Kiều Niên. Mắt cô đỏ hoe. Rõ ràng Kiều Niên đang lo lắng cho Trường Phong. Để trấn an Kiều Niên, anh phủ nhận.
- Không.
Kiều Niên hơi nhướng mày, nhìn Trần Thanh với vẻ khó tin. Vừa rồi khi cô hỏi Trần Thanh, Trần Thanh đã suy nghĩ một lúc mới trả lời, nên cô hỏi lại.
- Thật sao?
Trần Thanh gật đầu.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Kiều Niên càng thêm nghiêm túc. Cô nắm chặt tay, nghiêm túc nhìn Trần Thanh. Cô nói với vẻ nghi ngờ.
- Nhưng lúc nãy anh trả lời câu hỏi của tôi, anh đã do dự.
Trần Thanh hơi sững sờ. Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Niên.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, tim Kiều Niên như muốn nhảy lên tận cổ họng. Cô lo lắng hỏi.
- Mau nói thật đi. Đại sư huynh của tôi có bị thương không?
Cố Châu nằm trên giường bệnh, anh biết Trần Thanh đang che giấu điều gì đó.
- Nói thật đi
Trần Thanh mím chặt môi. Cuối cùng, anh thở dài bất đắc dĩ.
- Thuộc hạ nói lúc anh ấy rút lui, đã giúp người ta đỡ đạn.
- Đỡ đạn? Bị thương ở đâu?
- Bụng.