Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 1338: Bay!
Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:00
- Ngoan lắm. - Thấy Tiểu Thi bưng chén trà, Lục Châu nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Thi. Cô bé này! Dường như có năng lực chữa thương, khiến người ta không khỏi muốn lại gần.
Uống xong trà, Tiểu Thi mỉm cười đưa chén trà cho một người hầu.
- Cậu Cả, cậu đi cùng mẹ đón cháu và anh trai sao?
Tiểu Thi uống trà của Lục Châu, bất đắc dĩ nhìn Lục Châu.
- Ừ, mẹ cháu vừa về đến nhà đã đến đón cháu rồi! - Lục Châu vừa nói vừa cúi xuống bế Tiểu Thi lên, đưa cô bé lên trời.
Tiểu Thi nhìn cô bé được nâng lên ngày càng cao. Cô bé không hề sợ hãi. Cô bé vui vẻ dang rộng hai tay, tiếng cười vang vọng khắp sân.
- Wow, Tiểu Thi đã thành chim nhỏ rồi. Con bé có thể bay rồi! - Tiểu Thi reo lên phấn khích.
Lục Châu ném Tiểu Thi lên không trung và đỡ lấy cô bé. Khoảng năm sáu lần sau, anh lại mỉm cười nhìn Tiểu Thi trong vòng tay mình.
- Vui không?
Tiểu Thi gật đầu lia lịa, vui vẻ nói.
- Vui lắm. Tiểu Thi đã có thể bay cao rồi!
Lục Châu đặt Tiểu Thi xuống, ánh mắt dừng lại trên người Cố Kỳ đang mặc một bộ vest nhỏ. Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Kỳ, cháu có muốn được bế lên không?
Cố Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực, trông như một người lớn thu nhỏ. Cậu bé nghiêm túc nói.
- Cháu không muốn chơi trò trẻ con.
Lục Châu mỉm cười với Cố Kỳ, đưa tay xoa đầu cậu. Anh cười nói.
- Rõ ràng cháu vẫn còn là trẻ con. Sao giọng cháu nghe như người lớn vậy?
Kiều Niên tiến lại gần mặt Cố Kỳ và hôn cậu. Cô mỉm cười nói.
- Con vẫn còn là trẻ con. Hãy trải nghiệm nhiều hơn những trò chơi của trẻ con. Nếu không, sau này con sẽ không có cơ hội được trải nghiệm nữa!
Cố Kỳ hơi ngẩng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Con đã là anh trai rồi. Là anh trai, con phải làm gương cho em gái. Con phải trưởng thành và chín chắn!
- Được rồi. - Vừa nói, Lục Châu vừa bế Cố Kỳ lên cao nhân lúc Cố Kỳ không để ý. Thấy mắt Cố Kỳ sáng lên giữa không trung, anh biết đứa trẻ này chỉ ngại chơi trò này thôi.
- Đừng sợ. Sẽ ổn thôi.
Tiểu Thi đứng cạnh Lục Châu, vui mừng vỗ tay khi thấy Cố Kỳ bị ném lên.
- Ôi, anh trai thật tuyệt vời. Anh trai đã bay rồi!
Kiều Niên nhìn nụ cười nhẹ trên môi Cố Kỳ, nụ cười trong mắt cô càng thêm rạng rỡ.
Nghe Cố Kỳ nói vậy, Bạch Huệ trợn tròn mắt, không thể tin được.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau khi bà bế Cố Kỳ đến, Cố Kỳ gần như không nói gì. Chỉ có Tiểu Thi lên tiếng.
Bà cũng nghe người khác nói Cố Kỳ hình như bị tự kỷ.
Lúc đó, bà không mấy bận tâm, nhưng bà không ngờ Cố Kỳ lại nói ra một tràng như vậy. Đây thực sự là Cố Kỳ im lặng sao?
Có lẽ Cố Kỳ chỉ cảm thấy bà là người xa lạ, không muốn nói chuyện với bà.
Nghĩ đến đây, lòng Bạch Huệ đau nhói.
Hai đứa con trai bà nuôi dưỡng đều không muốn tiếp xúc với bà.
Bà dẫn các cháu đến, nhưng khi hai đứa đến, trông chúng cũng có vẻ không muốn nói chuyện nhiều.
Giờ đây, dường như Cố Kỳ chỉ không muốn nói chuyện với người lạ.
Người lạ.
Hơi thở của Bạch Huệ nghẹn lại. Bà lại nghĩ đến hai đứa con của mình. Cả hai đứa đều không muốn nói chuyện với bà nhiều. Khi chúng nhìn bà, ánh mắt chúng lạnh lùng và vô tình như Cố Kỳ.
Tuy nhiên, ánh mắt Cố Kỳ nhìn Kiều Niên lại khác. Ánh mắt cậu bé nhìn Kiều Niên ánh lên vẻ yêu thương và vui sướng.
Lòng Bạch Huệ đau nhói.
Tại sao?
Tại sao các con bà lại không muốn gần gũi bà như vậy?
Bạch Huệ không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Kiều Niên nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt trìu mến và mỉm cười.
- Mẹ sẽ đưa hai con về nhà.
Khóe môi Cố Kỳ khẽ cong lên, gật đầu.
- Vâng! - Tiểu Thi gật đầu mạnh mẽ, nắm lấy tay Kiều Niên. Dường như cô nghĩ ra điều gì đó, ngước nhìn Bạch Huệ đang đứng cách đó không xa. Cô vẫy tay chào Bạch Huệ và ngọt ngào nói.
- Bà ơi, tạm biệt. Cháu và anh trai về nhà đây. Hẹn gặp lại bà vào cuối tuần sau!