Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 164: Đảo Ngược
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:21
Sao lại thế này?
Tưởng Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Giọng nói dịu dàng của cô run run.
- Bà ơi, bà đùa à? Tất cả váy áo của cháu đều do bà tự tay may đấy!
Nếu Tưởng Nguyệt không nói ra điều này, bà Cố đã không nổi giận như vậy.
Đây là lần đầu tiên bà may váy áo cho Niên Niên. Đây là biểu hiện của sự trân trọng dành cho Niên Niên, nhưng nó đã bị đứa cháu gái mà bà đã chứng kiến trưởng thành làm hỏng mất.
- Tưởng Nguyệt, bộ váy cháu đang mặc bây giờ có vừa không? – Bà Cố lạnh lùng hỏi.
- Phần eo váy sắp rách vì chật rồi. Bộ váy đã bị biến dạng vì căng, mất đi vẻ đẹp vốn có...
- Bà ơi! - Tưởng Nguyệt nhìn bà Cố với vẻ mặt khó tin.
Cô không ngờ bà Cố lại nói ra những lời khó nghe như vậy trước mặt mọi người.
Nếu người khác nghe được lời bà nói, chắc chắn cô sẽ sống trong sự chế giễu suốt đời.
Mắt Tưởng Nguyệt đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
- Bà ơi, sao bà lại nói cháu như vậy? Cháu là cháu gái của bà mà. Trước đây bà vẫn luôn may váy áo cho cháu. Làm sao cháu biết được lần này bà lại đột nhiên may váy áo cho chị Niên Niên chứ?
Bà Cố mặt đen như mực nói.
- Vậy ra cháu cũng biết ta đã may bao nhiêu váy áo cho cháu rồi. Lần này ta chỉ may một chiếc cho Niên Niên thôi. Cháu có cần phải khóc lóc thảm thiết như vậy không?
Tưởng Nguyệt đưa tay lên lau nước mắt.
Bà Cố càng nghĩ càng tức giận. Bà nói tiếp.
- Hơn nữa, ta còn lo lắng cháu sẽ không vui, nên ta đã đặc biệt mời ngài S thiết kế một chiếc váy dài cho cháu. Tối qua ta còn thêu tay thêm vào váy của cháu nữa. Chiếc váy đó cũng là biểu hiện thiện chí của ta. Chiếc váy đó đâu rồi?
Đúng lúc này, Triệu Thiến dẫn hai người hầu đi tới, đưa chiếc hộp chưa mở đựng chiếc váy cho bà.
- Đây rồi. - Bà Cố tức giận đến mức thở hổn hển.
Bà cau mày nói.
- Cháu còn không mở ra xem sao?
- Bà ơi, không phải vậy đâu. Cháu cứ tưởng chiếc váy đó không phải của cháu.
- Thật vậy sao? - Bà Cố lạnh lùng nhìn Tưởng Nguyệt, hỏi.
- Sao cháu không biết mình mặc cỡ nào? Chiếc váy này rõ ràng là quá nhỏ so với cháu. Rõ ràng chỉ có Niên Niên mới mặc vừa chiếc váy này. Nhìn cháu kìa!
Một chút m.á.u cuối cùng trên mặt Tưởng Nguyệt biến mất. Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt.
Bà Cố càng lúc càng giận dữ. Bà quát lên giận dữ.
- Sao cháu đứng đó như một thằng ngốc vậy? Cởi váy ra trả cho Niên Niên ngay!
Tưởng Nguyệt nhìn bà Cố với vẻ mặt khó tin. Cô không ngờ bà Cố lại bảo mình cởi váy ra ngay lúc này.
Mắt đẫm lệ, Tưởng Nguyệt nói với vẻ thương cảm.
- Bà ơi, cháu đã mặc váy này rồi. Làm sao bây giờ cháu cởi ra được? Bà định phá hỏng danh tiếng của cháu ở trường sao? Nếu cháu làm theo lời bà, cháu sẽ không bao giờ có thể đứng vững ở đây nữa.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bà Cố, Tưởng Nguyệt cầu xin.
- Bà ơi, cháu sắp lên sân khấu phát biểu rồi. Sau khi phát biểu xong, cháu có thể thay váy khác được không?
Đúng lúc này, Kiều Niên bước xuống từ bục giảng.
Đây là lần đầu tiên Kiều Niên thấy bà Cố nổi nóng. Cô vội vàng an ủi.
- Bà nội, đừng nóng giận. Như vậy không tốt cho sức khỏe của bà đâu.
Vừa thấy Kiều Niên, bà Cố vội vàng nắm lấy tay cô, áy náy nói.
- Niên Niên, tất cả là lỗi của bà nội. Nếu hôm nay bà bảo cháu mặc váy ra khỏi nhà thì đã không xảy ra chuyện này. Tưởng Nguyệt quá táo bạo. Không thể tin được là nó lại làm như vậy.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
- Tưởng Nguyệt thật sự đang mặc váy của giảng viên Kiều!
- Mọi người có nhận ra bà Cố hình như thích giảng viên Kiều hơn không?
- Hình như bà Cố đang thay mặt Tưởng Nguyệt xin lỗi. Vậy thì chắc hẳn bà Cố rất yêu thương cả hai người họ. Trong lòng bà Cố, hai người họ đáng lẽ phải quan trọng ngang nhau.