Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 338: Cuồng Nộ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:33
Nụ cười trên mặt Tần Lục lập tức biến mất, thay vào đó là giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
- Vậy ra cô là mẹ của Cố Kỳ?
Kiều Niên hơi sững sờ. Vậy ra Tần Lục không biết mẹ của Cố Kỳ.
Tuy nhiên, Kiều Niên không xứng đáng làm mẹ của Cố Kỳ. Cô sợ sau này sẽ bại lộ thân phận, nên tùy tiện nói ra thân phận của mình.
- Tôi là cô của thằng bé.
Nghe vậy, Tần Lục lập tức hiểu ra. Cô lạnh lùng nói.
- Cô Cố, cháu trai cô tính tình rất khó chịu. Nó hay ăn cắp đồ chơi của bạn cùng lớp, không làm bài tập về nhà, lại còn bị tự kỷ. Hành vi của nó sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.
Ánh mắt Kiều Niên trở nên lạnh lùng. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cô hỏi.
- Vậy cô Tần, cô nghĩ chúng ta nên làm gì?
Tần Lục liếc nhìn Cố Kỳ, rồi lại nhìn Kiều Niên. Thấy Kiều Niên có vẻ thành tâm muốn nghe lời đề nghị của mình, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trong mắt cô.
Đúng là một người phụ huynh ngu ngốc.
Chẳng trách. Đứa trẻ này chỉ là con của một nhân viên bảo vệ. Cha mẹ nó thông minh đến mức nào chứ?
Tần Lục giả vờ bất lực. Cô thở dài nói.
- Tôi đề nghị cô nên đưa nó thẳng đến trường dành cho người khuyết tật! Các giáo viên ở đó sẽ cho nó học tập đặc biệt. Như vậy, tật xấu của Cố Kỳ sẽ được cải thiện. Ba năm nữa, chỉ số IQ của nó cũng sẽ cao như một đứa trẻ ba tuổi!
Kiều Niên cắn môi. Cuối cùng, cô không nhịn được mà tát Tần Lục một cái.
Mặt Tần Lục nóng bừng vì đau. Cô nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin. Cô không hiểu tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ và đánh cô.
- Sao... sao cô dám đánh tôi?
Tiếng tát giòn tan thu hút tất cả học sinh trong lớp. Chúng nhìn sang.
Nhất là Cố Kỳ. Ánh mắt cậu lóe lên một tia kỳ lạ. Cậu không thể tin được rằng có người sẽ bảo vệ mình. Cậu cố gắng mở mắt, lo lắng rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nếu tỉnh dậy thì mọi thứ đều là giả thì sao?
Cố Kỳ bất giác siết chặt chín chiếc nhẫn.
Kiều Niên cười khẩy nói.
- Tôi đã đánh cô quá nhẹ rồi. Cô có quyền gì mà buộc tội cháu tôi bị tự kỷ? Cô có quyền gì mà nói cháu tôi không nói được? Cô có quyền gì mà nói cháu tôi không thông minh? Nếu cô không ngược đãi nó, tại sao nó lại không nói? Đồ giáo viên vô dụng!
Mặt Tần Lục tái mét. Cô ta bực bội nói.
- Đương nhiên là tôi nói vì Cố Kỳ rồi. Rõ ràng nó là một thằng câm không biết nói. Cô thật quá đáng. Cô không để tôi nói sự thật sao?
Kiều Niên nhướn mày, lạnh lùng nói.
- Cố Kỳ của chúng tôi mà vào trường đặc biệt thì tương lai nó sẽ bị vấy bẩn. Nó còn bị gán mác thiểu năng nữa. Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng cả đời của nó. Tôi đã đánh nhẹ cô rồi mà cô còn mặt dày cãi lại tôi sao?
Tần Lục tức giận đến mức bật cười. Cô chất vấn.
- Nó vốn dĩ đã thiểu năng lại còn câm nữa. Làm phụ huynh, chẳng phải cô quá vô lý sao? Sao cô không cho tôi nói?
- Cố Kỳ, lại đây! - Kiều Niên không để ý đến cơn giận của Tần Lục mà nói với Cố Kỳ đang ngồi trong lớp.
Cố Kỳ chạy đến bên Kiều Niên, ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời. Cậu bé ngọt ngào chào hỏi.
- Cô.
Lời chào của Cố Kỳ khiến mọi người sửng sốt. Sắc mặt Tần Lục tái mét, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Sao lại thế được?
Không, không thể nào.
Cố Kỳ hẳn là thiểu năng.
Cố Kỳ hẳn là nên im lặng.
Cơn giận của Kiều Niên tan biến. Cô mỉm cười với Cố Kỳ, nhẹ nhàng nói.
- Cố Kỳ, kể cho cô nghe chuyện vừa rồi đi.
Cố Kỳ đứng đó, giải thích rõ ràng.
- Vừa rồi bạn học kia định giật chín chiếc nhẫn Trung Quốc của cháu. Cháu không muốn đưa cho bạn ấy, nên bạn ấy khóc. Bạn ấy còn nói cháu bắt nạt bạn ấy. Sau đó, khi cô giáo đến, bạn ấy mắng cháu thậm tệ, không phân biệt đúng sai. Bạn ấy còn bắt cháu trả lại chín chiếc nhẫn Trung Quốc cho bạn ấy nữa.