Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 342: Chiến Thuật Quen Thuộc
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:33
Kiều Niên không hề khách sáo. Cô thậm chí còn cất tiền đi. Cô mím môi trêu chọc.
- Không có lãi suất sao?
Cố Kỳ nghe Kiều Niên nói, không hiểu sao lại nhớ đến những lời cô đã nói với Tần Lục.
Đứa trẻ của chúng tôi...
Tuy còn nhỏ, nhưng cậu đã trải qua rất nhiều chuyện. Ban nãy, khi cô đối phó với Tần Lục, giống như bố cậu đã giúp cậu dạy cho Trương Nghi một bài học.
Cô ấy cũng giống hệt bố cậu vậy.
Đối với Cố Kỳ, những người như bố cậu là người tốt. Họ đối xử với cậu rất tốt.
Cố Kỳ chống cằm, nhìn Kiều Niên không chớp mắt, ra vẻ người lớn. Cậu nói.
- Hôm nay cháu mời cô ăn tráng miệng, coi như là lãi suất đi!
Đôi mắt Kiều Niên sáng lên như sao trên trời. Trí thông minh của cô lập tức sa sút. Cô mỉm cười nói.
- Ồ, Cố Kỳ nhà mình giàu rồi. Vậy mình sẽ đi ăn đồ ngọt!
Khi Cố Kỳ nghe đến hai chữ "nhà mình", khóe miệng cậu bất giác cong lên. Cậu gật đầu đầy uy quyền.
- Được, cô muốn ăn gì cũng được. Cháu có năng lực trả ơn cô!
Kiều Niên hơi sững sờ.
Sao cô lại thấy quen thuộc thế nhỉ?
Rồi Cố Kỳ ân cần nói.
- Hôm nay cháu chỉ mang theo mười lăm tệ thôi. Cháu đã trả lại cho cô rồi. Số còn lại cháu sẽ trả sau.
Kiều Niên mỉm cười. Đây quả là một chiêu trò quen thuộc.
- Được!
Cố Kỳ ngẩng cằm, nghiêm túc nói.
- Gọi món đắt nhất!
Ngay lúc đó, Kiều Niên cảm thấy mình như được một vị tổng giám đốc cao ngạo chiều chuộng. Cô không khách sáo mà chọn hai ly nước uống có thương hiệu, kèm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ. Tổng cộng là 100 tệ.
- Đủ chưa?
Cố Kỳ gật đầu không chút do dự.
- Không vấn đề gì.
Sau khi nhân viên phục vụ mang thực đơn đi, Kiều Niên nhìn Cố Kỳ. Cố Kỳ rất đẹp trai. Đôi mắt cáo của cậu hơi tròn xoe, tựa như hoa đào. Mái tóc bồng bềnh khiến cậu trông thật ngầu.
Không hiểu sao, Kiều Niên cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, nhưng cô không nhớ ra mình đã gặp ở đâu.
Khi Cố Kỳ giả gái, cậu bé ngoan ngoãn và dễ thương. Giờ đây, cậu bé trông thật điển trai như một người đàn ông.
Khoảnh khắc đó, Kiều Niên nhớ lại đứa con đã mất của mình. Nếu đứa trẻ đó còn sống, chắc cũng trạc tuổi Cố Kỳ. Cô tự hỏi liệu nó có đáng yêu như Cố Kỳ không.
Kiều Niên nhớ lại Cố Kỳ đã cố ý cải trang thành con gái. Cô tò mò hỏi.
- Cố Kỳ, cháu là con trai sao lại giả gái?
Khi Cố Kỳ nghe thấy lời Kiều Niên nói, đôi mắt sáng của cậu dần dần tối sầm lại. Cậu thất vọng cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
Kiều Niên hơi sững sờ. Cô áy náy nói.
- Cố Kỳ, nếu cháu không muốn nói thì thôi. Cô chỉ là...
- Bởi vì... - Cố Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng ngắt lời Kiều Niên, giọng nói pha chút thất vọng.
- Hình như bố thích con gái.
Khi Kiều Niên nghe thấy lời Cố Kỳ, cô sững sờ. Lo lắng mình nghe nhầm, cô không nhịn được hỏi.
- Vậy ra cháu muốn bố cháu thích cháu sao?
Cố Kỳ nghiêm túc gật đầu.
Nghe thấy lời Cố Kỳ, trái tim Kiều Niên như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Đau đớn vô cùng.
Một đứa trẻ thà chịu khổ, ăn mặc như con gái chỉ vì bố thích con gái sao?
Người bố này đúng là quá vô năng!
Kiều Niên khẽ nhíu mày, dịu dàng nói.
- Cố Kỳ, cháu không cần phải vì người khác mà thay đổi bản thân. Cháu là chính mình. Cháu là duy nhất trên đời này, nên cháu chỉ cần là chính mình. Cháu hiểu chưa?
Cố Kỳ dường như đã hiểu. Cậu bé nghiêm túc gật đầu.
- Vậy, dù cháu là con trai, bố vẫn sẽ thích cháu chứ?
Nghe câu hỏi của Cố Kỳ, Kiều Niên thấy đau lòng. Đứa trẻ này thật đáng yêu.
- Mẹ đâu?