Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 346: Đứa Con Ngoài Giá Thú
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:33
Sao lại thế này?
Cố Châu chỉ còn biết gửi thêm một lời mời kết bạn.
Nhưng đầu dây bên kia không có phản hồi.
Cố Châu ngước nhìn mặt Trần Thanh, nói.
- Trần Thanh, xem này. Cố Kỳ đã xóa cậu khỏi WeChat chưa?
Trần Thanh vội vàng làm theo lời Cố Châu, gửi một biểu tượng cảm xúc. Kèm theo đó là một dấu chấm than màu đỏ.
- Đã xóa.
Nghe Trần Thanh nói vậy, lòng Cố Châu chùng xuống.
- Nhị thiếu gia, anh nghĩ thiếu gia xóa WeChat của chúng ta vì không muốn nói chuyện với chúng ta sao?
- Không phải.
Cố Châu trầm ngâm một lát rồi nhíu mày.
- Tôi nghi ngờ thằng bé đã xảy ra chuyện gì đó ở trường!
- Tôi sẽ đến trường xem ngay! - Trần Thanh vừa nói vừa bước ra ngoài.
Cố Châu cảm thấy bất an. Anh ngăn Trần Thanh lại.
- Tôi đi cùng cậu.
Nói xong, Cố Châu cầm áo vest bước ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Châu như vậy, Trần Thanh cảm thấy thiếu gia ngày càng lo lắng cho con mình.
Khi hai người xuống lầu, họ thấy Kiều Niên bước vào.
Ánh mắt Cố Châu rơi vào tay Kiều Niên đang cầm một tập tài liệu trống rỗng.
Kiều Niên thấy vẻ mặt Cố Châu nghiêm túc, như thể có chuyện gì đó đặc biệt quan trọng cần giải quyết.
Hình như cô nhớ mỗi lần Cố Châu ra ngoài đều mang bộ dạng này.
Cả buổi sáng Cố Châu không gặp Kiều Niên. Nghĩ rằng Kiều Niên đã đi chuẩn bị vật phẩm cần thiết cho buổi đấu giá, anh hỏi.
- Em đã chuẩn bị vật phẩm cho buổi đấu giá tối nay chưa?
Kiều Niên mỉm cười với Cố Châu.
- Mọi thứ đã sẵn sàng. Đừng lo lắng!
- Ừ. - Cố Châu gật đầu nhẹ, lướt qua Kiều Niên.
Kiều Niên nhìn bóng lưng Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu. Một lúc sau, cô quay đi, lấy điện thoại ra gọi.
Vừa gọi điện, Kiều Niên vừa đi về phòng.
- Y tá Vương, tôi muốn gửi một văn bản. Bây giờ cô có ở văn phòng không?
- Tôi đây.
Nghe thấy Y tá Vương nói, Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cô không khỏi hỏi.
- Y tá Vương, tôi muốn hỏi xem việc điều tra lý lịch của tôi có tiến triển gì không?
Kiều Niên nghe thấy Y tá Vương thở dài.
- Cô Kiều, có rất nhiều người tìm kiếm người thân trùng tuổi với cha mẹ cô. Tôi đã so sánh ADN của họ với cô rồi. Không ai trùng khớp cả. Thôi đành để mọi chuyện tự nhiên vậy.
Ánh mắt Kiều Niên thoáng hiện vẻ thất vọng. Cô lịch sự cảm ơn rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Kiều Niên tối sầm lại. Nỗi thất vọng dâng trào trong lòng.
Nếu vậy thì bố mẹ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cô. Cô chỉ mong mẹ Cố Kỳ đừng như vậy.
Kiều Niên thở dài nặng nề rồi quay người đi xuống cầu thang.
Tưởng Nguyệt bước ra từ một góc khuất, trầm ngâm nhìn bóng lưng đang dần khuất dạng của Kiều Niên.
Ánh mắt của cô vẫn luôn rất tốt. Nếu cô không nhầm, trong tập hồ sơ có móng tay của một đứa trẻ!
Tưởng Nguyệt nhớ lại những gì Kiều Niên vừa nói qua điện thoại.
Chẳng lẽ...
Kiều Niên định đi xét nghiệm quan hệ huyết thống sao?
Nghĩ đến đây, mắt Tưởng Nguyệt trợn tròn không kiểm soát.
Lẽ nào Kiều Niên cũng có con riêng sao?
Trời ơi?
Kiều Niên và anh A Châu mỗi người đều có con riêng sao?
Nếu vậy thì hai người chắc chắn không thể tiếp tục được nữa.
Một nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt Tưởng Nguyệt.
Nhà tù thành phố.
Kiều Vũ và Kiều Hân đứng bên ngoài chờ đợi.
Kiều Hân đã rất ngoan ngoãn trong khoảng thời gian này. Cô chỉ nghĩ đến việc bố mình sẽ sớm được ra tù. Rồi bố cô sẽ làm lành với mẹ cô, và gia đình họ sẽ được đoàn tụ.
Trong khoảng thời gian này, việc kinh doanh của nhà họ Kiều gặp nhiều khó khăn. Giá cổ phiếu của nhà họ Kiều cũng giảm mạnh. Kiều Vũ đã phải tốn rất nhiều công sức để cố gắng ổn định giá cổ phiếu.
- Kiều Vũ, Kiều Hân.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Tô Tuyết rụt rè đứng đó.