Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 370: Hành Động Thực Tế
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:34
Thấy Kiều Niên tự tin như vậy, những người khác đều có chút khó hiểu.
- Kiều Niên, cô làm gì vậy?
- Cô ta cần mực, giấy, nghiên mực sao?
- Cô ta định lừa chúng ta à!
...
Tưởng Kỳ đang đứng trên sân khấu nhìn Kiều Niên. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu. Ông hỏi với vẻ khó tin.
- Cô định sao chép bức tranh tường đá sao?
Khi hỏi điều này, lưng của Tưởng Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi.
Nghe thấy lời của Tưởng Kỳ, mọi người xung quanh đều sững sờ. Ánh mắt họ đổ dồn vào mặt Kiều Niên, không dám thở mạnh.
- Vâng. - Kiều Niên khẽ gật đầu.
Lời này như một tia sét đánh trúng tất cả mọi người, khiến họ như bị sét đánh.
Có người cảm thấy Kiều Niên đang nói dối.
Nhóm người còn lại nhìn Kiều Niên với ánh mắt lấp lánh.
- Nếu Kiều Niên thực sự là Hoàng Thạch tiên sinh, thì cô ấy đúng là thiên tài!
- Cô ấy vừa giỏi y thuật, lại vừa chơi vĩ cầm điêu luyện. Nếu cô ấy thực sự là Hoàng Thạch tiên sinh, thì thật không thể tin được!
- Trời ơi, tôi không thể tưởng tượng nổi. Người bình thường chỉ cần giỏi một lĩnh vực đã không tệ, vậy mà Kiều tiểu thư lại xuất sắc ở nhiều lĩnh vực như vậy?
...
Nghe mọi người nói vậy, Tống Vũ hơi nhíu mày. Cô không còn bình tĩnh như trước nữa, bởi vì từ ánh mắt của Kiều Niên, cô biết cô ấy không hề nói đùa. Cô ấy thực sự đang định sao chép bức tranh tường đá kia.
Nếu Kiều Niên không phải là Hoàng Thạch tiên sinh, chắc chắn cô ấy sẽ không dám nói ra điều này.
Tuy nhiên, vẫn có người không tin Kiều Niên chính là Hoàng Thạch tiên sinh.
- Được rồi, đừng có khoe khoang nữa. Hôm nay tôi muốn xem cô ta có phải là Hoàng Thạch tiên sinh không.
- Sao một đứa trẻ vài tuổi lại có thể trở thành họa sĩ lừng danh thế giới được? Đừng đùa nữa!
- Tôi nghĩ mọi người đều bị cô ta lừa rồi! Hầu hết trẻ con ở độ tuổi đó đều đang đào bùn!
...
Phải, trong mắt mọi người, hầu hết trẻ con vài tuổi đều thích chơi đùa. Cho dù có học vẽ cũng không thể vẽ đẹp được.
Kiều Niên hoàn toàn không quan tâm đến những tiếng bàn tán. Theo cô, giải thích với những người này chỉ là lãng phí thời gian.
Họ chỉ tin vào những gì họ tin.
Họ cảm thấy cô sai, nên dù cô có nói gì đi nữa thì tất cả đều sai.
Cách duy nhất để chứng minh bản thân là cho họ thấy.
Chưa đầy hai phút sau, Trần Thanh dẫn theo vài người bước vào.
Trần Thanh bước đến trước mặt Kiều Niên, cung kính hỏi.
- Cô Kiều, đây đều là nghiên mực tốt. Cô thấy dùng được không?
Thật ra Kiều Niên cũng không cầu kỳ lắm về mấy thứ này. Chỉ cần vẽ được là được. Cô khẽ gật đầu nói.
- Không vấn đề gì.
Kiều Niên đứng trước giấy vẽ, ánh mắt nhìn mọi người.
- Mọi người, tranh tường đá hơi phức tạp. Vẽ tại chỗ hơi mất thời gian. Nếu có việc gì thì về trước đi.
Nghe Kiều Niên nói vậy, mọi người đều lắc đầu.
Vài người cảm thấy Kiều Niên đang khoe khoang, liền chế giễu cô.
- Thời điểm náo nhiệt như thế này sao chúng tôi có thể đi được?
- Cô định rút lui sao? Nếu bây giờ cô nhận lỗi, chúng tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho cô.
- Tôi nghĩ cô ấy hơi sợ.
...
Dĩ nhiên, cũng có người đã tin Kiều Niên chính là ông Hoàng Thạch khi Kiều Niên đề nghị chép lại bức tranh tường đá.
- Tôi không sao. Nếu may mắn được chứng kiến ông Hoàng Thạch chép lại bức tranh tường đá trong đời, tôi c.h.ế.t cũng không hối tiếc!
- Làm sao tôi có thể bỏ lỡ một cảnh tượng thú vị như vậy chứ?
- Tôi đã hủy cuộc họp rồi. Tôi sẽ không đi. Tôi muốn tận mắt chứng kiến ông Hoàng Thạch vẽ tranh.
...
Có người háo hức chờ đợi, có người lại khinh thường.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, Kiều Niên đặt giấy vẽ lên bàn, bắt đầu pha màu. Sau đó, cô cầm cọ lên và bắt đầu phác họa.