Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 400: Vô Tâm
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:36
Kiều Niên hơi giật mình. Cố Châu đã cởi ba cúc áo sơ mi, nên cô có thể thấy rõ xương quai xanh quyến rũ hoàn hảo của anh. Thậm chí còn mơ hồ thấy được cơ n.g.ự.c của anh. Nếu anh cởi hết, thì bên dưới sẽ...
Kiều Niên vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Miệng cô hơi khô. Cô mím môi hỏi.
- Sao anh lại cởi đồ?
Bàn tay đang cởi cúc áo của Cố Châu khựng lại một chút. Rồi anh thản nhiên nói.
- Để mát-xa!
Kiều Niên không biết nên cười hay nên khóc. Đây đâu phải châm cứu.
- Mát-xa đâu cần phải cởi đồ.
- Ồ. - Cố Châu đáp. Anh ngồi hờ hững trên ghế sofa, không cài cúc áo nữa.
Kiều Niên nhìn Cố Châu. Dáng vẻ lười biếng cộng thêm cơ n.g.ự.c gần như không thấy rõ của anh khiến anh trông thật quyến rũ.
Người đàn ông này thật sự rất quái dị.
Kiều Niên nhìn Cố Châu, rồi lại nhìn giường.
- Ngồi đây!
- Được rồi.
Cố Châu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, quay lưng về phía Kiều Niên.
Không hiểu sao, Kiều Niên cảm thấy hôm nay Cố Châu khác thường, nhưng cô không biết khác ở điểm nào.
Kiều Niên đứng sau lưng Cố Châu, đặt tay lên vai anh. Ban đầu, cô không ấn mạnh lắm, nhưng rồi dần dần tăng lực ấn.
Kiều Niên xoa bóp vai anh, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Cố Châu trông rất giống Châu Châu, ngoan ngoãn và lễ phép.
- Sáng nay em đi đâu vậy? - Cố Châu hỏi.
Kiều Niên tiếp tục xoa bóp, thản nhiên nói.
- Tôi đi nhà trẻ.
Ánh mắt Cố Châu phức tạp, anh hỏi.
- Sao em lại đi nhà trẻ?
- Đi tìm anh Tần.
- Tần Xuyên?
- Phải, lúc trước anh bảo tôi tìm một món đồ để chuẩn bị đấu giá, nên tôi đã mang bức tranh đi tìm anh ấy!
Cố Châu hơi nhíu mày. Kiều Niên dường như nói thật, bởi vì Tần Xuyên quả thực là hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Tuy nhiên, chuyện này liên quan đến Cố Kỳ, nên anh phải hỏi rõ ràng.
- Em có lên tiếng bênh vực một đứa trẻ ở trường mẫu giáo không?
Kiều Niên dừng lại việc xoa bóp cho anh. Cô không hiểu tại sao Cố Châu lại biết.
Đúng rồi!
Chắc chắn Tần Lục đã nói với anh về chuyện này.
Kiều Niên nhớ rằng Cố Châu từng hỏi cô có thích trẻ con không. Cô vẫn còn nhớ câu trả lời.
Tôi không thích chúng.
Kiều Niên không muốn Cố Châu biết chuyện giữa cô và Cố Kỳ.
- Hôm nay đi nhà trẻ, tôi thấy Tần Lục bắt nạt một đứa bé. Lời nói của cô ta hơi khó nghe. Tôi thật sự không chịu nổi nữa nên đã giả làm họ hàng của đứa bé và dạy dỗ Tần Lục. Vì chuyện này mà cô ta bị anh Tần đuổi việc, thế là Tần Lục không vui với tôi.
Trong lòng Cố Châu thoáng hiện một tia nghi ngờ. Chẳng lẽ đây thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
- Anh nhớ em từng nói em không thích trẻ con.
- Không thích trẻ con là một chuyện, nhưng tôi không thể để người lớn bắt nạt chúng.
Ban đầu Cố Châu cứ tưởng Kiều Niên đến nhà trẻ để giúp Cố Kỳ dạy dỗ Tần Lục.
Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
- Sao vậy?
- Không có gì.
- Lạ thật. Tôi nhớ trước đây anh đâu có như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lắm chuyện như vậy, lại còn hỏi han về đứa bé đó nữa. Anh quen nó à?
Nét mặt Cố Châu bình thản, giọng nói không chút d.a.o động.
- Thằng bé là người nhà bạn anh. Ang đã gặp nó vài lần trước đây.
- Bạn sao? - Sắc mặt Kiều Niên tối sầm lại.
Cố Châu nhìn Kiều Niên với vẻ khó hiểu.
- Sao em lại trông như vậy?
- Không có gì. Tôi chỉ không ngờ anh lại có một người bạn vô tâm đến vậy. - Kiều Niên nhíu mày.
Cố Châu cảm thấy khó hiểu. Vô tâm?
Cố Châu cố nén cơn giận, hỏi.
- Hả? Chuyện gì vậy?
- Cậu ấy là con trai, vậy mà bố cậu ấy lại chẳng quan tâm gì đến cậu ấy cả. Cậu ấy cứ tưởng bố cậu ấy thích con gái, lại còn chuyên mặc đồ con gái nữa chứ! Thật quá đáng. Thế này không phải vô tâm thì là gì?