Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 410: Sợ Hãi
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:36
Kiều Niên gật đầu. Vì anh không nói rõ là chuyện gì, nên cô cũng không hỏi thêm.
Lúc này, đôi tay thon dài của Cố Châu nhẹ nhàng tháo chiếc cà vạt trên cổ anh ra, ném vào giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh.
Động tác của anh nhẹ nhàng, uyển chuyển, khiến tim Kiều Niên đập thình thịch.
Nhưng đây là phòng của cô.
Cà vạt của Cố Châu đã bị ném lên quần lót của Kiều Niên, cô mơ hồ nhìn thấy viền ren đen.
Tất nhiên, Cố Châu cũng nhận ra điều này.
Cố Châu cảm thấy miệng khô khốc. Anh mím môi, nuốt nước bọt.
Kiều Niên cảm thấy thái dương mình nhói lên. Cô muốn đi lại che nó lại, nhưng nếu làm vậy, chỉ tổ làm mọi chuyện tệ hơn.
Không thấy thì khỏi suy nghĩ. Kiều Niên bước đến giường, đang định tắt đèn.
Nhưng khi cô đi ngang qua Cố Châu, anh bất ngờ nắm lấy tay cô.
Kiều Niên sững sờ một lúc. Tim cô đập thình thịch, vô thức đưa tay lên hất Cố Châu ra.
Cố Châu rất khỏe, không cho Kiều Niên cơ hội hất ra. Tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Kiều Niên.
- Buông tôi ra! - Kiều Niên khẽ nói, khẽ nhíu mày.
- Hôm nay em ra ngoài như thế này à? - Cố Châu nói, giọng anh trầm. Ánh mắt anh dừng lại trên n.g.ự.c Kiều Niên, mơ hồ thấy được vẻ đẹp của nó. Tim anh không khỏi đập thình thịch.
Kiều Niên tự nhiên nhận ra ánh mắt của Cố Châu. Cô mỉm cười giải thích.
- Đây không tính là ra ngoài. Bên ngoài không có nhiều người. Hơn nữa, tôi chỉ muốn đi xem cuối hành lang thôi.
Cố Châu nhìn chằm chằm vào Kiều Niên. Làn da cô trắng nõn, ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể thấy rõ từng sợi lông mềm mại trên da cô. Đôi mắt cáo tuyệt đẹp của cô ánh lên vẻ quyến rũ.
Khi Cố Châu nhìn vào mắt cô, tim anh hẫng một nhịp, nhưng anh vẫn giả vờ lạnh lùng.
- Đây không phải đất nước của chúng ta. Đây là MY. Nếu có kẻ nào có ý đồ đen tối, em nghĩ mình có thể chịu đựng được sao?
Nghe Cố Châu nói, Kiều Niên ngước nhìn vào mắt anh. Đôi mắt sâu thẳm của Cố Châu dường như bùng lên những tia lửa.
Cô khó chịu nhìn đi chỗ khác và khẽ lẩm bẩm.
- Không phải anh ở đây sao?
Không khí trong phòng đột nhiên đông cứng lại.
Kiều Niên và Cố Châu rất gần nhau.
Cô có thể nghe thấy từng hơi thở và cảm nhận từng nhịp tim của anh.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy không khí nóng lên.
Kiều Niên có linh cảm không lành về chuyện này và theo bản năng muốn bỏ trốn.
Tuy nhiên, Cố Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không cho cô rời đi.
Ngay lúc Kiều Niên đang hoảng hốt, cô nhận ra Cố Châu đã buông tay mình ra.
Ngay sau đó, căn phòng tối sầm lại.
- Anh…
Kiều Niên chưa kịp nói hết câu, đã bị Cố Châu kéo vào lòng, hai người ngã xuống giường.
Mọi thứ tối đen như mực. Cô chỉ cảm nhận được lồng n.g.ự.c rộng lớn và mùi hương đặc trưng của người đàn ông.
Không hiểu sao, cô lại nhớ đến đêm năm năm trước.
Cho dù đã năm năm trôi qua, mỗi lần đối mặt với bóng tối, cô vẫn cảm thấy hoang mang và bất lực. Cô không khỏi ôm chặt lấy cổ Cố Châu.
Kiều Niên vùi đầu vào n.g.ự.c Cố Châu, như thể anh là ánh sáng dẫn lối cô ra khỏi bóng tối.
Cố Châu đang nằm trên giường thì nhận thấy hành vi kỳ lạ của Kiều Niên. Anh khẽ cau mày.
Phản ứng của Kiều Niên hoàn toàn không liên quan đến dục vọng. Chỉ là cô sợ hãi...
Cô sợ điều gì?
Nghĩ đến đây, Cố Châu không nhịn được vuốt ve lưng Kiều Niên.
Đột nhiên, sắc mặt Kiều Niên biến đổi, không chút do dự, cô nâng đầu gối lên.