Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 443: Lo Lắng Cho Anh
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:37
Cô từng nghe nói phụ nữ bên cạnh Giang Trì cơ bản đều bị chơi đến chết, sau đó bị ném vào một đống sâu bọ tra tấn đến chết.
Tống Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Niên, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Kiều Niên!
Đến giờ của cô rồi!
...
Sau khi cuộc thi cờ b.ạ.c đá kết thúc, mọi người tản ra.
Dưới sự hộ tống của A Nhiêu, Kiều Niên mang theo hộp ngọc trở về phòng.
A Nhiêu nhìn Kiều Niên lấy thẻ phòng ra. Anh biết sau khi Kiều Niên vào phòng, nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Anh muốn ở bên cô nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, A Nhiêu cong môi hỏi.
- Cần tôi hộ tống cô về An Thành không?
Kiều Niên cười tươi rói, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không, Cố Châu thuê anh bảo vệ tôi. Anh làm rất tốt. Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi trong buổi tiệc hôm nay!
Cô đã có khoảng thời gian vui vẻ với A Nhiêu và cũng muốn anh mãi mãi làm vệ sĩ cho mình.
Tuy nhiên, không thể ích kỷ như vậy được. Cô biết A Nhiêu chắc hẳn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Chắc hẳn Cố Châu đã tốn rất nhiều công sức mới thuê được A Nhiêu bảo vệ cô.
A Nhiêu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không khiến ai cảm thấy ghê tởm.
- Theo cô nói thì tôi có thể yêu cầu Cố Châu bồi thường!
Kiều Niên cười càng rạng rỡ hơn và nói.
- Được!
- Tuyệt vời! - Vừa nói, A Nhiêu vừa xoay người định rời đi. Nhưng vừa bước được một bước, anh lại quay lại nhìn Kiều Niên và hỏi.
- Cô thật sự không cần tôi bảo vệ sao?
- Tôi sẽ về cùng Lục Châu. Có anh ấy ở đây, anh đừng lo lắng!
Nghe Kiều Niên nói vậy, khóe môi A Nhiêu hơi cong lên. Anh gật đầu nói.
- Được rồi, về An Thành chúng ta uống một ly nhé!
- Được! - Kiều Niên mỉm cười với A Nhiêu. Tính tình của A Nhiêu rất hợp với cô. Hai người chắc chắn sẽ là bạn tốt sau này.
A Nhiêu quay người rời đi. Tay phải đút túi quần, tay trái giơ lên vẫy chào Kiều Niên, quay lưng về phía cô.
Kiều Niên mỉm cười, lấy thẻ phòng ra, mở cửa bước vào.
Sau khi Kiều Niên bước vào, cô nhìn quanh. Trong phòng không có ai. Hình như Cố Châu đã rời đi.
Cô hơi nhíu mày. Cố Châu bị thương nặng rồi. Cô không biết anh có chuyện gì quan trọng cần phải giải quyết mà phải rời đi lúc này.
Điều Kiều Niên lo lắng nhất là lỡ như nhân cách thứ hai của Cố Châu đột nhiên xuất hiện lúc anh đang làm gì đó thì sao?
Nghĩ đến đây, Kiều Niên vô cùng lo lắng, bèn gọi điện cho Cố Châu.
Điện thoại reo mấy hồi anh mới nghe máy.
Kiều Niên đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.
- Anh đã về An Thành chưa?
- Chưa.
- Nhưng vết thương trên lưng anh…
- Giờ ổn rồi!
Giọng Cố Châu vẫn khàn khàn, dễ nghe như mọi khi. Qua lời nói, Kiều Niên biết anh muốn cúp máy.
Tuy nhiên, khi Kiều Niên nghĩ đến vết thương trên lưng Cố Châu, cô lại càng nhíu mày. Cô lo lắng hỏi.
- Em đã có được Nguyệt Thần mà bà nội muốn rồi. Em đang chuẩn bị về tối nay. Anh có muốn về cùng em không?
- A Nhiêu đâu?
- Giờ cuộc thi đã kết thúc, tối nay còn chuyến bay về An Thành nữa, Lục Châu đã mua vé rồi. Em sẽ đợi anh ấy ở khách sạn rồi cùng ra sân bay. Chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Em nghĩ không thể bảo A Nhiêu về phòng cùng được. Nam nữ khác nhau, ít nhiều cũng bất tiện, nên em bảo anh ấy về.
Cố Châu dường như không phản đối. Anh tiếp tục hỏi.
- Vậy cậu ấy cũng về An Thành à?
- Em không biết.
- Hiểu rồi.
Bỗng nhiên, hai bên im lặng
Kiều Niên nhớ lại cơn sốt của Cố Châu lúc trưa hôm đó. Cô cau mày nói.
- Anh...
- Hôm nay...
Hai người đồng thanh rồi lại im lặng.