Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 486: Trông Em Có Vẻ Lo Lắng
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:39
Bác sĩ Sa thấy vậy cũng hợp lý nên gật đầu không nói gì thêm.
Bác sĩ Sa nhìn Kiều Niên với vẻ đồng tình. Kiều Niên đã biết cô và Lục Châu là anh em ruột. Chắc cô ấy đang tìm thời điểm thích hợp để gặp anh ấy.
Tuy anh Lục đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương của anh lại nằm ở vị trí trên tim. Nếu tâm trạng anh d.a.o động quá mức, hậu quả sẽ khó lường.
Kiều Niên chắc hẳn không muốn gặp gia đình vì lo lắng cho sức khỏe của anh Lục!
Kiều Niên hiện tại đã coi anh Lục như người nhà rồi!
Bác sĩ Sa cất giấy tờ nhận thân vào két sắt.
- Cảm ơn bác sĩ Sa!
- Bác sĩ Kiều quá khách sáo!
Khi Kiều Niên rời khỏi phòng bác sĩ Sa, cô đi về phía phòng bệnh. Từ xa, cô nghe thấy tiếng giày da giẫm lên mặt đất. Cô ngẩng đầu lên và thấy Cố Châu.
Ánh mắt Cố Châu sâu thẳm như bầu trời sao. Tim Kiều Niên thắt lại một cách khó hiểu.
Vì mối quan hệ với Lục Châu, ánh mắt Kiều Niên không còn bình tĩnh như trước nữa.
Cô khó chịu thu hồi ánh mắt, bước đến gần Cố Châu.
- Sao anh dậy rồi?
Cố Châu tự nhiên nhận ra vẻ khó chịu của Kiều Niên. Anh nheo mắt, nhỏ giọng nói.
- Lúc anh tỉnh dậy không thấy em đâu.
Kiều Niên giơ tay xem giờ trên cổ tay. Cố Châu chỉ ngủ được khoảng ba mươi phút. Nhớ ra Cố Châu vẫn còn bị thương, cô nhẹ nhàng hỏi.
- Anh có muốn về khách sạn ngủ thêm một lát không?
Cố Châu không trả lời Kiều Niên ngay lập tức. Thay vào đó, anh bước đến gần cô, chăm chú nhìn cô.
Cố Châu từ từ cúi xuống, thấy hai tay Kiều Niên nắm chặt thành nắm đấm. Có lẽ cô đã dùng quá nhiều lực nên các khớp ngón tay trắng bệch.
Trông Kiều Niên có vẻ lo lắng.
Cố Châu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay Kiều Niên bằng ngón trỏ.
Thân hình Kiều Niên cứng đờ. Rồi tay cô khẽ nhúc nhích, rồi buông ra một chút.
Đầu ngón trỏ của người đàn ông xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay Kiều Niên. Ngón tay anh ấn chặt vào lòng bàn tay cô, móng tay vô tình cào xước đầu ngón tay cô.
Hơi thở của Kiều Niên bất giác dồn dập hơn. Cô ngước nhìn Cố Châu đang đứng bên cạnh, vô thức muốn rụt tay lại.
Tuy nhiên, Cố Châu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên. Các ngón tay anh đan vào nhau, đan chặt vào tay cô. Đôi mắt đen láy của anh phủ một lớp sương mù dày đặc, khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Anh nói nhỏ.
- Trông em có vẻ rất lo lắng.
Nghe Cố Châu nói, tim Kiều Niên như muốn nhảy lên tận cổ họng. Hơi thở dồn dập, cô giải thích.
- Em... em vừa đi tìm bác sĩ Sa. Bác sĩ nói vết thương của anh Lục có nguy cơ nhiễm trùng, em cần phải chú ý hơn. Cho nên em hơi lo lắng cho anh ấy!
Kiều Niên giải thích một cách tự nhiên. Đây cũng là lý do cô đến phòng khám của bác sĩ Sa.
Thật ra, Kiều Niên vẫn còn rất do dự. Có nên nói thẳng với Cố Châu rằng cô và Lục Châu là anh em ruột không?
Cố Châu không nói một lời, kéo Kiều Niên đi về phía trước.
Kiều Niên không rút tay ra nữa, mà ngoan ngoãn đi theo.
Khi Kiều Niên thấy Cố Châu đã kéo mình qua phòng Lục Châu và vẫn đang đi về phía trước, cô ngạc nhiên hỏi.
- Giờ chúng ta đi đâu đây?
Cố Châu vẫn không buông tay Kiều Niên.
- Không phải em nói chúng ta sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi sao?
- Sao anh không về nghỉ ngơi đi? Giờ em không mệt nữa. Em ở lại trông chừng anh ấy. - Kiều Niên mỉm cười, nhưng giọng điệu lại kiên định.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Cố Châu càng lúc càng mạnh. Anh nheo mắt, nghiêm nghị nhìn Kiều Niên, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.