Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 500: Anh Trai
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:40
Đom đóm càng làm Kiều Niên thêm xinh đẹp, tựa như tiên nữ từ thế giới khác.
Đôi môi đỏ mọng của Kiều Niên cong lên thành một nụ cười nhẹ. Đôi mắt cáo xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết. Chúng đẹp đến nỗi khiến người ta quên cả thở.
Những lần gặp gỡ giữa anh và Kiều Niên trong khoảng thời gian này hiện lên trong tâm trí anh như một cuốn phim.
Hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử. Cảm giác này khiến anh xúc động.
Lục Châu nhìn vào mắt Kiều Niên. Bất giác, Kiều Niên như một tia sáng soi rọi nơi tăm tối nhất trong lòng anh.
Môi Lục Châu khẽ động.
Lục Niên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Châu, nhớ lại lần đầu tiên cô đến nhà họ Lục. Lục Châu đang đứng trước cửa phòng của con gái lớn nhà họ Lục, nhưng anh không dám bước vào.
Nếu vậy, Lục Châu hẳn đã yêu thương em gái mình đến mức không nỡ đối mặt với cái c.h.ế.t của cô con gái lớn nhà họ Lục...
Nghĩ đến đây, lòng Kiều Niên như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Môi cô khẽ mấp máy, giọng nói nghẹn ngào.
- Anh trai.
Cô đã kìm nén cách xưng hô này mấy ngày nay. Hôm nay, cuối cùng cô cũng thốt ra được.
Bỗng nhiên, cô nước mắt trào ra.
Lúc này, cô mới nhận ra rõ ràng mình có một gia đình. Cô không hề bị bỏ rơi.
Không phải gia đình cô chưa từng tìm kiếm cô. Họ đã bị lừa dối. Họ đã bị nỗi đau mất mát của cô giày vò.
Nghe thấy lời Kiều Niên nói, thân thể Lục Châu cứng đờ, đồng tử bất giác giãn ra. Anh nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin. Hồi lâu sau, anh hỏi.
- Vừa rồi cô gọi tôi là gì?
Kiều Niên từng bước một tiến về phía Lục Châu. Đom đóm trong bình cứ thế tản ra từng chút một.
Thấy tình cảnh này, bác sĩ Sa hơi động lòng, mắt anh bất giác đỏ lên.
Hóa ra Kiều Niên không định gặp Lục Châu vào buổi tối. Thay vào đó, cô xuất hiện đúng lúc sau khi bắt được những con đom đóm này.
Thấy Kiều Niên càng lúc càng gần, bác sĩ Sa lặng lẽ lùi lại vài bước rồi dần dần tránh ra, nhường chỗ cho Kiều Niên và Lục Châu.
Khi Kiều Niên đến gần, Lục Châu mới nhìn thấy bụi trên mặt Kiều Niên. Chắc chắn là do lúc bắt đom đóm lúc nãy vô tình làm bẩn. Trông cô như mèo con nhà quê.
Lục Châu nuốt nước bọt, nói giọng ngập ngừng.
- Cô… cô vừa gọi tôi là gì?
Kiều Niên nhìn Lục Châu, không chút do dự, cô nói từng chữ một.
- Anh trai.
Kiều Niên đã nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh gặp lại Lục Châu. Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên, khi khoảnh khắc này đến, cô vẫn rất hồi hộp.
Lục Châu đứng chôn chân trên mặt đất, nhìn Kiều Niên với vẻ mặt hoang mang. Trong khoảnh khắc, anh thực sự coi Kiều Niên như em gái mình.
Tuy Lục Kỳ thường gọi anh là anh trai, nhưng khi Kiều Niên gọi anh là anh trai, trái tim anh lại run lên bần bật.
Hơi thở của Lục Châu bất giác chùng xuống, anh hơi ngạc nhiên.
Một lúc sau, Lục Châu nhớ ra Kiều Niên đã từng nói với người khác rằng anh là anh kết nghĩa của cô.
Ánh mắt Lục Châu thoáng qua một tia buồn bã, anh xoa dịu áp lực trong lòng. Giọng nói vẫn dịu dàng.
- Cô Kiều, nếu chúng ta kết nghĩa, khi về An Thành, chúng ta sẽ chính thức mở tiệc.
Kiều Niên không hề ngạc nhiên khi Lục Châu nói vậy. Suy cho cùng, chẳng ai tin được người em gái đã mất hai mươi năm của mình lại có thể đứng trước mặt mình lần nữa.
Kiều Niên khẽ lắc đầu. Đôi mắt đẹp như hồ ly của cô nhìn Lục Châu không chớp, cô nói.
- Anh hiểu lầm rồi. Em không định kết nghĩa với anh vì anh là anh ruột của em.
- Anh ruột? - Lục Châu nhíu mày hỏi.
- Vâng. - Kiều Niên gật đầu, tiếp tục nói.
- Tuy anh có thể không tin những gì em sắp nói, nhưng đây là sự thật. Anh còn nhớ những câu hỏi em đã hỏi anh sau khi anh tỉnh lại sau ca phẫu thuật không?