Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 566: Tình Huống
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:42
Cố Kỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên đến nỗi cô nhất thời không thể rút tay ra. Vừa định dùng sức thêm, cô cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Kỳ khẽ động.
Kiều Niên hơi sững sờ. Cô thấy lông mi Cố Kỳ run rẩy. Rồi cậu mở mắt ra.
Kỳ lạ.
Cậu nhớ ra mẹ đang ở bên cạnh.
Sao bà lại thành cô?
Chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy?
Thấy Cố Kỳ đã tỉnh, Kiều Niên nghĩ rằng vừa rồi cô có hơi mạnh tay nên đã làm phiền cậu. Cô khó chịu nói.
- Cháu... cháu tỉnh rồi. Bây giờ cháu thấy thế nào? Cháu không khỏe à?
Cố Kỳ nhìn ánh mắt lo lắng của Kiều Niên, nhẹ nhàng nói.
- Cô, cháu không sao.
Giọng Cố Kỳ hơi khàn, cổ họng vẫn còn đau. Nói xong, cậu không nhịn được ho khan hai tiếng.
- Muốn uống nước không?
Cố Kỳ gật đầu, cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng. Cậu dần buông tay Kiều Niên ra.
Lòng Kiều Niên chùng xuống. Không hiểu sao cô cảm thấy hơi khó chịu. Cuối cùng, cô quay lại rót cho Cố Kỳ một cốc nước. Cô đỡ Cố Kỳ ngồi dậy và cẩn thận cho cậu uống.
Cố Kỳ uống hai ngụm rồi lắc đầu.
Trong lòng Kiều Niên biết rằng trẻ con mới khỏi bệnh thường không thích ăn uống. Cô không nói gì. Cô đặt cốc nước lên bàn cạnh giường và đỡ Cố Kỳ nằm xuống giường.
Cô đắp chăn cho Cố Kỳ. Cô vốn định lẻn ra ngoài, nhưng giờ lại thấy ngại. Suy nghĩ một lát, cô dỗ dành.
- Cháu có muốn ngủ thêm một lát không?
Cố Kỳ nghe Kiều Niên nói vậy, không trả lời ngay mà nheo mắt nhìn Kiều Niên. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu ra sao, cậu nhíu mày.
Kiều Niên nghĩ lời cô nói khiến Cố Kỳ không vui, cô nhẹ nhàng an ủi.
- Cháu vẫn còn ốm, nghỉ ngơi nhiều hơn đi. Có chuyện gì thì nói với cô nhé. Ngoan ngoãn nhé!
Cố Kỳ không nói gì. Cậu nhớ lại cảm giác khi nắm tay Kiều Niên.
Tay cô ấy sao mà giống tay mẹ thế?
Chắc cậu bị điên rồi. Nếu không, cậu đã không có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
- Vậy chắc cháu đói rồi. Cô gọi bếp mang cháo lên cho cháu. - Kiều Niên mỉm cười với Cố Kỳ rồi đứng dậy đi về phía cửa. Cô nói với người hầu đang gác cửa.
- Đi vào bếp lấy cháo cho Tiểu Kỳ. À, báo với Nhị thiếu gia là Tiểu Kỳ đã dậy rồi.
Người hầu nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý.
Kiều Niên quay lại phòng. Cô nhìn Cố Kỳ, vẫn đang cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Trông cậu như một phiên bản thu nhỏ của một vị tổng giám đốc lạnh lùng, độc đoán.
- Cháu đang nghĩ gì vậy? - Kiều Niên ngồi xuống bên giường Cố Kỳ, mỉm cười hỏi.
Cố Kỳ lắc đầu.
Kiều Niên nghĩ Cố Kỳ nhớ Cố Châu. Dù sao thì, Cố Châu cũng là cha đỡ đầu của cậu, đã chăm sóc cậu rất chu đáo. Đợi lát nữa Cố Châu đến, biết đâu Cố Kỳ sẽ nói nhiều hơn, sẽ thấy thoải mái hơn. Dù sao thì cô cũng là người ngoài cuộc.
Kiều Niên mỉm cười với Cố Kỳ. Cô không hề tức giận vì sự im lặng của cậu. Nhìn thấy tóc Cố Kỳ rối bù, cô đưa tay vuốt lại tóc cho cậu và khẽ nói.
- Tiểu Kỳ của chúng ta đẹp trai quá!
Nói xong, Kiều Niên thoáng sững sờ.
Không hiểu sao, cô lại nhìn Tiểu Kỳ như thể đang nhìn mình hồi nhỏ.
Điểm khác biệt duy nhất là Cố Kỳ có lông mày thanh kiếm, còn cô lại có lông mày liễu. Tuy nhiên, đôi mắt của họ lại giống hệt nhau.
Mắt và mũi của Cố Kỳ vẫn giống hệt cô hồi nhỏ.
Hồi nhỏ, sống mũi cô không cao. Mãi đến khi lớn lên mới cao lên.
Nhìn chung, hai người giống nhau đến 50-60%. Chẳng trách cô luôn cảm thấy Cố Kỳ rất gần gũi. Thật khó để không có ấn tượng tốt với một người trông rất giống mình.