Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 584: Yêu Chiều
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:43
Kiều Niên vẫn còn nhớ lúc đó, Lục Châu đứng ngoài cửa không chịu vào. Cô nghe người khác kể rằng Lục Châu đang tự trách mình vì sự mất tích của con gái lớn nhà họ Lục.
- Đây là phòng khách. Hồi nhỏ em thường chơi với chiếc xe con này. Năm ngoái trông nó hơi cũ. Bà đã nhờ người sửa sang lại rồi.
- Đây là phòng ngủ của em. Gối trên giường là thứ em thường nằm khi còn nhỏ. Rèm cửa cũng là màu hồng em thích nhất hồi nhỏ.
- Chiếc váy ngắn màu dâu tây này em mặc vào sinh nhật đầu tiên của mình.
- Chiếc váy kasaya kiểu cổ này em mặc vào dịp năm mới. Lúc đó em búi tóc hai búi, trông như bánh bao mặt ngọc. Trước đây, để làm bánh bao, em đã bôi bột khắp người!
... .
Kiều Niên nhìn cảnh tượng trên màn hình điện thoại. Giọng nói lạnh lùng của Lục Châu vang lên bên tai cô. Dần dần, cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình sống ở nhà họ Lục hồi nhỏ.
Hóa ra hồi nhỏ cô đã từng hạnh phúc đến thế.
Đáng tiếc, cô chẳng nhớ gì cả.
Lục Châu giơ điện thoại lên, kể lại từng ngóc ngách trong phòng cho Kiều Niên nghe. Vừa kể chuyện xưa, khóe miệng anh không khỏi cong lên.
Vô tình liếc nhìn màn hình, anh thấy Kiều Niên đã ngủ rồi. Ánh mắt tràn ngập tình cảm. Đường của anh thật sự quá ngoan ngoãn và đáng yêu.
- Chúc ngủ ngon. - Lục Châu nhẹ nhàng nói rồi cúp máy.
Từ khi trở về nhà họ Lục, anh đã nhờ người điều tra vụ bắt cóc Đường. Có lẽ vì quá phấn khích nên đêm nào anh cũng không ngủ được. Nửa đêm, anh lén lút dậy đi thẳng đến biệt thự mà gia đình đã chuẩn bị cho Đường.
Trước đó, anh đã gọi điện cho Kiều Niên để xem cô đã ngủ chưa. Anh không ngờ Kiều Niên lại trả lời lâu đến vậy.
Anh thực sự nóng lòng muốn kể cho Đường nghe những kỷ niệm thời thơ ấu và giới thiệu cô với căn phòng của mình.
....
Ngày hôm sau, khi Kiều Niên tỉnh dậy, đã hơn mười một giờ.
Tối qua cô chưa cởi đồ hay tẩy trang, nên vội vã vào phòng tắm. Xong xuôi, cô mở cửa, đang định sang phòng Cố Kỳ thì thấy Cố Kỳ đang ngồi xổm bên cửa.
- Tiểu Kỳ? - Thấy Cố Kỳ ngồi xổm ở đó, Kiều Niên vội vàng bế cậu lên, lo lắng hỏi.
- Cháu ở đây bao lâu rồi?
Mặt Cố Kỳ vẫn còn hơi đỏ, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lấp lánh.
Kiều Niên đưa tay sờ trán Cố Kỳ. May mà cậu không bị sốt.
- Thằng bé đợi em ở đây. Hơn một tiếng rồi. - Cố Châu từ phòng bên cạnh đi ra, liếc nhìn mặt Cố Kỳ. Anh nói.
- Tiểu Kỳ, sao cháu không gọi cô dậy? - Kiều Niên bế Cố Kỳ lên đi về phòng.
Khi cô đi ngang qua Cố Châu, anh tự nhiên nhường đường. Cô thậm chí còn thấy vẻ mặt đắc ý của Cố Kỳ.
Cố Châu mím môi im lặng.
Khi Kiều Niên đặt Cố Kỳ lên giường, Cố Kỳ nói bằng giọng trẻ con.
- Cô mệt rồi.
Kiều Niên hơi sững sờ. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt Cố Kỳ, đưa tay chạm vào má cậu.
- Tối qua Tiểu Kỳ ngủ ngon chứ?
Cố Kỳ gật đầu. Cậu nhìn Kiều Niên bằng đôi mắt tròn xoe như quả nho, giọng trẻ con.
- Tiểu Kỳ muốn đến thăm cô trước khi về nhà.
- Cái gì? - Kiều Niên hơi sững sờ. Lúc này cô mới nhận ra Cố Kỳ đang nói về nhà mình. Cô đau lòng nhìn Cố Kỳ. Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn chưa từng được cưng chiều.
- Tiểu Kỳ, đừng về nữa. Cháu ở lại đây được không?
Đồng tử Cố Kỳ giãn ra không ngừng. Cậu bé tưởng mình nghe nhầm, giọng nói nghẹn ngào.
- Cô ơi, cô đang nói...
- Tiểu Kỳ. - Kiều Niên dịu dàng nhìn Cố Kỳ, như thể đang nhìn lại chính mình khi còn nhỏ. Cô vẫn luôn khao khát được sống cùng cha mẹ.
- Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của cháu. Cháu sẽ sống ở đây, được không?