Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 595: Gặp Mặt Riêng
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:43
Liệu Nhị thiếu phu nhân có gặp Lục Châu tiên sinh sau lưng Nhị thiếu gia không?
Nếu hai người họ có quan hệ ngoài luồng, Lục Châu tiên sinh đã không dẫn theo một người phụ nữ nào đến đây.
Trần Thanh mím môi. Anh có linh cảm không lành. Anh lái xe trở về biệt thự nhà họ Cố.
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Cố.
Cố Châu ngồi trong phòng làm việc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại trên bàn.
Màn hình điện thoại hiển thị bản đồ An thành. Trên bản đồ cũng có một chấm đỏ nhỏ. Chấm đỏ đang di chuyển về hướng biệt thự nhà họ Cố. Chấm đỏ này chính là vị trí điện thoại của Trần Thanh.
Cố Châu nhíu mày. Hình như Trần Thanh chỉ đưa Kiều Niên đến đó rồi quay lại.
Ngay lúc Cố Châu đang miên man suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa.
- Có chuyện gì vậy? - Cố Châu hiếm khi cho ai vào thư phòng.
- Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia đang ngồi trong phòng, vẻ mặt mơ màng. Trông cậu ấy không được khỏe. - Giọng nói lo lắng của người hầu vang lên từ ngoài cửa.
Cố Châu đứng dậy đi về phía cửa. Anh nhìn người hầu đứng bên cạnh.
- Không phải thằng bé đã nghỉ ngơi sau bữa trưa sao?
- Ban đầu tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao lại đứng dậy ngồi vào bàn làm việc, vẻ mặt mơ màng. Có cần mời bác sĩ đến khám cho cậu ấy không? - Người hầu cẩn thận hỏi.
Ban đầu, Nhị thiếu phu nhân vẫn luôn chăm sóc sức khỏe cho thiếu gia. Bây giờ Nhị thiếu phu nhân vừa rời đi, nếu muốn thuê bác sĩ thì phải thuê bác sĩ tư. Ngoại trừ một số ít gia chủ trong gia tộc, người duy nhất có thể liên lạc với bác sĩ tư là Trần Thanh. Nhưng Trần Thanh lại không có ở đây.
- Tôi sẽ qua xem sao. - Hình ảnh Cố Kỳ ngơ ngác nhìn về phía trước thoáng qua trong đầu Cố Chu, khiến lòng anh đau nhói.
- Vâng. - Người hầu đáp rồi đi theo Cố Châu đến phòng bệnh của Tiểu thiếu gia.
Khi Cố Châu bước vào phòng bệnh của Cố Kỳ, anh thấy Cố Kỳ đang ngồi một mình trên ghế, ánh mắt nhìn ra cửa sổ.
Cố Châu bước vào, nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Kỳ, con muốn ra ngoài chơi không?
Cố Kỳ không nói gì, chỉ ngồi im lặng, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời Cố Châu nói.
Cố Châu đưa tay sờ trán Cố Kỳ, rồi lại sờ trán mình. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Cố Kỳ không bị sốt.
…
Trên tầng 16 của tòa nhà Vĩnh An.
Vừa bước vào, Kiều Niên đã được cô gái trẻ xinh đẹp ở quầy lễ tân lập tức chào đón.
- Cô ơi, cô...
Cô lễ tân chưa kịp nói hết câu, giọng Lục Châu đã vang lên từ phía sau Kiều Niên.
- Mang ba tách trà vào phòng làm việc của tôi.
Cô lễ tân lập tức mỉm cười rời đi.
- Châu... - Kiều Niên mỉm cười nói. Cô quay lại, thấy Lục Châu đi vào cùng một người phụ nữ lạ mặt. Cô nuốt khan lời chào.
- Niên Niên, đi thôi. Anh đưa em đến phòng làm việc của anh. - Lục Châu vừa nói vừa ra hiệu cho Kiều Niên đi về phía phòng làm việc. Anh không quên giới thiệu cô gái trẻ bên cạnh mình với Kiều Niên.
- Đây là Cố Thanh. Cô ấy rất am hiểu về tâm lý học. Cô ấy là sư muội của anh.
Lúc này Kiều Niên mới nhận ra Cố Thanh là bác sĩ tâm lý mà Lục Châu đã đặc biệt thuê cho cô. Lý do anh không gọi cô là "Đường" có lẽ là để bảo vệ danh tính của cô.
- Chào bác sĩ Cố. Tôi là Kiều Niên.
- Bác sĩ Kiều, tôi nghe nói nhiều về cô. - Cố Thanh vươn tay về phía Kiều Niên.
Hai người bắt tay nhau.
Nói xong, mọi người đã đến phòng làm việc của Lục Châu. Sau khi ba người vào, Lục Châu tiếp tục nói.
- Niên Niên, nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi Cố sư muội.
Cố Thanh nhìn Lục Châu với ánh mắt đầy ẩn ý. Nghe thấy hai chữ "Niên Niên", cô mỉm cười với Kiều Niên và nói.
- Bác sĩ Kiều, mời ngồi!
Sau khi nhân viên lễ tân mang trà vào, cô rời đi. Lục Châu nói.
- Hai người cứ nói chuyện tiếp đi. Anh đợi ở phòng bên cạnh.
Thấy Kiều Niên đang do dự, Cố Thanh không nhịn được hỏi.
- Bác sĩ Kiều, cô muốn hỏi gì?
- Tôi muốn hỏi trẻ ba tuổi có bị tự kỷ không?
- Đương nhiên là có thể. Có người sinh ra đã mắc tự kỷ, có người lại phát triển tự kỷ. Ngay cả trẻ ba tuổi cũng có thể mắc tự kỷ.
Khi Kiều Niên nghe Cố Thanh nói, lông mày cô nhíu lại càng sâu hơn.
- Nếu một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ thì sao?
- Nó không nói gì. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.