Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 680: Rửa Bồn Cầu
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:47
- Cậu nghĩ cô ấy sẽ tìm người mắc bệnh lây truyền qua đường t.ì.n.h d.ụ.c sao? - Cố Châu cảm thấy đầu óc Trần Thanh chắc chắn có vấn đề.
Lúc này, Trần Thanh run rẩy. Anh vội vàng nói.
- Còn có một người tên Cố Xuyên, 23 tuổi. Anh ta là sinh viên học viện âm nhạc, đang bị một bà già 50 tuổi giam giữ!
Nếp nhăn của Cố Châu càng sâu hơn. Quả táo Adam của anh nhấp nhô dưới ánh trăng, ánh mắt càng sâu hơn.
- Cọ bồn cầu một tháng!
Nói xong, Cố Châu cúp máy.
Cố Xuyên mà Kiều Niên nhắc đến rốt cuộc là ai?
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu Cố Châu, khiến anh nhíu mày sâu hơn.
Lúc này, Kiều Niên đã lên đến tầng hai. Cô bước đến cửa phòng Cố Kỳ, cẩn thận đẩy cửa ra.
Trong phòng có một ngọn đèn ngủ màu vàng nhạt, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Kỳ.
Kiều Niên lặng lẽ bước tới. Cô cúi xuống đắp chăn cho Cố Kỳ.
Ánh mắt cô lại rơi trên mặt Cố Kỳ. Nhìn thấy khóe môi Cố Kỳ khẽ cong lên trong giấc ngủ, cô không khỏi bật cười. Giấc mơ của cậu chắc hẳn là một giấc mơ đẹp.
Kiều Niên mím môi, khẽ nói.
- Chúc ngủ ngon.
Rồi cô bước ra ngoài.
Khi Kiều Niên đi ngang qua phòng Cố Châu, cô thấy đèn vẫn còn mờ. Một thoáng bối rối thoáng qua trong mắt cô. Chẳng lẽ Cố Châu vẫn chưa lên?
Anh ấy đang làm gì dưới đó vậy?
Kiều Niên đi về phía phòng mình. Cô bật đèn, đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ.
Cô đang định kéo rèm, tắm rửa rồi đi ngủ thì ánh mắt vô tình rơi vào đình viện.
Đèn trong đình viện vẫn còn sáng.
Cố Châu ngồi một mình trong đình. Anh nhìn xa xăm, mặt không biểu cảm, điện thoại đặt trên bàn đá.
Đôi mắt Kiều Niên thoáng hiện vẻ khó hiểu. Tại sao Cố Châu lại ngồi ngẩn ngơ trong đình viện?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Cố Châu.
Cuộc gọi vừa kết nối, Cố Châu lập tức bắt máy.
- Cố Châu, sao anh lại ngồi một mình trong đình viện? Sao không lên?
- Niên Niên, sao em lại quên tên anh?
Giọng nói ủy khuất của Châu Châu vang lên từ điện thoại. Giọng nói vẫn khàn khàn như thường lệ, nhưng lại có chút trẻ con.
Khi Kiều Niên nghe thấy giọng anh, cô sững sờ!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao Châu Châu lại chạy ra ngoài?
Lúc mới về, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.
Có lẽ vì không nghe thấy giọng Kiều Niên, Châu Châu cứ như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Anh nói với vẻ mặt ủy khuất.
- Niên Niên, em đã yêu người khác rồi, không còn thích Châu Châu nữa sao?
Kiều Niên cảm thấy như bị sét đánh.
Mọi chuyện không hề dễ dàng với cô.
Chỉ chăm sóc một mình Cố Châu đã rất vất vả rồi. Hơn nữa, Cố Châu lại có hai nhân cách.
Tuy không biết tại sao Châu Châu lại chạy ra ngoài, nhưng cô chỉ có thể lập tức an ủi anh.
- Xin lỗi, xin lỗi, Châu Châu. Vừa rồi em vô tình gọi nhầm tên!
- Được rồi, anh tha thứ cho em! - Giọng nói của anh có chút kiêu ngạo, dịu dàng, khiến người ta mềm lòng.
Mỗi lần Kiều Niên gặp Châu Châu, cô đều nhẹ nhàng nói chuyện với anh, sợ mình sẽ làm anh sợ.
- Châu Châu, trời cũng đã muộn rồi. Anh lên lầu nghỉ ngơi đi?
- Châu Châu nhớ em!
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, rất giống với giọng điệu của Cố Kỳ, nhưng giọng nói lại trầm và khàn hơn.
Kiều Niên hơi sững sờ.
Chẳng lẽ mỗi lần Châu Châu xuất hiện đều là vì cô sao?
Kiều Niên mỉm cười nói.
- Trời cũng đã tối rồi. Anh nên nghỉ ngơi sớm đi!
- Châu Châu muốn Niên Niên ôm!
Kiều Niên cảm thấy lời nói của Châu Châu có gì đó kỳ lạ.
- Niên Niên, Châu Châu muốn ôm. Niên Niên, em xuống dưới được không?
Kiều Niên rối bời.
Cũng vì không nghe thấy Kiều Niên trả lời nên anh mới cẩn thận nói.
- Niên Niên nắm tay Châu Châu nhé?
Giọng nói của anh nghe thật nhỏ nhẹ, như đang cầu xin cô.
Tim Kiều Niên lỡ nhịp.