Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 772: An Toàn
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:51
Trong lòng Kiều Niên biết rằng những lời này có lẽ hơi khó hiểu với những đứa trẻ khác, nhưng Tiểu Thi là một đứa trẻ thông minh. Cô tin rằng Tiểu Thi có thể hiểu được lời mình nói.
Tiểu Thi cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống. Cổ họng cô bé có chút khó chịu, mắt nóng bừng như sắp khóc.
Lần cuối cùng cô có cảm giác như vậy là khi cô nhận ra mẹ mình đang khóc thầm vào ban đêm. Chỉ khi đó cô mới biết rằng mẹ mình cũng đang đau đớn!
Vì vậy, cô càng cố gắng kiếm tiền để nuôi sống bản thân và mẹ.
Nhưng cô vẫn không thấy mẹ mình vui vẻ.
Phía trước lại có một đèn đỏ. Kiều Niên dừng xe. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Tiểu Thi, cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé và nói.
- Tiểu Thi, sau này hãy là một đứa trẻ đơn giản. Đừng tạo áp lực cho bản thân. Muốn cười thì cứ cười. Muốn khóc thì cứ khóc! Mọi người rất quý mến và sẽ cưng chiều cháu. Sau này cháu sẽ rất hạnh phúc!
Nói xong, Kiều Niên mơ hồ nhớ lại những lời anh trai đã nói với mình.
Trước đây, cô rất cảm động trước những lời anh trai nói, nhưng giờ đây, cô chợt hiểu ra ý tốt của anh!
Anh Cả hy vọng cô sẽ hạnh phúc hơn, không bị những thứ khác ràng buộc.
Nhưng giờ cô hy vọng Tiểu Thi cũng sẽ hạnh phúc hơn. Nói cách khác, cô đã coi Tiểu Thi như người nhà rồi.
Nhận ra điều này, Kiều Niên hơi sững sờ.
Có phải cô quá cô đơn không? Khi gặp được người từng trải qua những điều tương tự, cô không khỏi mong muốn người đó được hạnh phúc.
Hay là vì cô nhớ con mình?
Đứa con tội nghiệp của cô đã rời xa thế giới này trước khi nó kịp nhìn thấy thế giới này.
Giá như chúng vẫn còn ở đây. Như vậy, cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
- Cô Niên Niên, cảm ơn cô đã nói cho cháu biết điều này. Cháu hiểu rồi! - Tiểu Thi cười rạng rỡ, cảm kích nói.
Nghe Tiểu Thi nói vậy, Kiều Niên thu hồi ý nghĩ, mỉm cười.
- Phải ngoan nhé!
Tim cô bé bất giác đập thình thịch, rồi lại đập nhanh hơn.
Không hiểu sao, cô đặc biệt thích nghe cô Niên Niên nói chuyện.
Cô Niên Niên thật sự rất dịu dàng. Ở bên cô Niên Niên, cô cảm thấy rất an tâm. Cô không khỏi muốn ở bên cô Niên Niên nhiều hơn nữa.
Cô muốn sống với cô Niên Niên suốt đời. Cô cảm thấy nếu ở bên cô Niên Niên, chắc chắn mình sẽ được sống rất hạnh phúc, đúng như cô Niên Niên đã nói.
Điều khiến cô bé băn khoăn nhất là chưa bao giờ cảm thấy an tâm như thế này khi ở bên mẹ.
Chẳng lẽ mẹ đã ốm liệt giường, không thể lúc nào cũng che chở cho cô?
Hơn nữa, những gì mẹ dạy cô hoàn toàn khác với những gì cô Niên Niên đã dạy.
Mẹ vẫn luôn nói rằng trên đời này ai cũng chỉ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ thích những đứa trẻ đáng thương. Nếu cô bé giả vờ đáng thương, người khác sẽ thương hại cô.
Tuy cô không thích giả vờ đáng thương, nhưng nếu không làm vậy, mẹ sẽ giận.
Cô Niên Niên đã dạy cô cách sống là chính mình và không nên nghĩ quá nhiều đến cảm xúc của người khác.
Cô bé rất thích cảm giác mà cô Niên Niên đang nói đến. Cô cũng muốn trở thành người như cô Niên Niên đang nói.
Trong lòng cô biết rằng như vậy sẽ hạnh phúc hơn.
Đang lúc cô đang phân vân không biết nên nghe lời cô Niên Niên hay nghe lời mẹ thì xe dừng lại.
Tiểu Thi hoảng hốt.
Giờ cô sắp được gặp bố rồi.
Cô tự hỏi liệu bố có thích mình không.
- Đừng lo, bố chắc chắn sẽ rất thích cháu! - Kiều Niên mỉm cười dịu dàng với Tiểu Thi và nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
- Cháu cứ là chính mình đi!
Tim cô bé bắt đầu đập loạn xạ.
Kiều Niên giúp Tiểu Thi tháo dây an toàn. Cô xuống xe trước, rồi đi đến cửa phụ phía trước mở cửa.
Kiều Niên đưa tay cho Tiểu Thi.
- Xuống xe đi!
Ánh mắt Tiểu Thi rơi vào tay Kiều Niên. Bàn tay cô ấy trắng trẻo, thanh tú, những ngón tay thon dài.