Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 783: Bất Hiếu
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:51
Có lẽ trên đời này không còn đứa con nào bất hiếu hơn cậu nữa.
Nụ cười trên mặt Tiểu Thi tắt ngấm. Cô nhớ lại những lời cô Niên Niên đã nói với mình trên đường đến nhà họ Cố.
Cô Niên Niên là người ấm áp, cô cảm thấy rất an toàn khi ở bên cô Niên Niên.
Tiểu Thi nhìn anh Kỳ đang buồn bã trong điện thoại và nói.
- Anh à, chuyện này không nên giải quyết như vậy. Người luôn bên cạnh động viên và chăm sóc anh là cô Niên Niên Niên. Hai chúng ta gặp nhau chỉ là một sự tình cờ. Nếu hai chúng ta không gặp nhau, nếu chúng ta không phải là anh em ruột, anh sẽ không bao giờ tìm được mẹ. Chẳng lẽ anh sẽ sống như một đứa trẻ không có mẹ suốt đời sao? Chẳng phải quá đáng thương sao!
Tiểu Thi thấy Cố Kỳ ngẩng đầu lên liền nói tiếp.
- Lúc ở nhà, em đã hy vọng anh Tiểu Kỳ có thể sống hạnh phúc hơn. Hình như mẹ cũng nghĩ vậy!
Mắt Cố Kỳ sáng lên, tim đập rất nhanh.
- Em thật sự nghĩ vậy sao?
- Đương nhiên rồi. Trước đây em còn thuyết phục mẹ tìm một người cha mới nữa! - Tiểu Thi cười rạng rỡ.
Cô bé như nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình.
- Anh Tiểu Kỳ, nếu anh phải vứt bỏ cô Niên Niên và quên cô ấy đi chỉ vì giờ anh đã tìm được mẹ, chẳng phải là quá vô tâm sao? Trước đây em nghe thầy cô nói rằng đây không phải là một đứa trẻ ngoan. Trẻ ngoan phải biết phân biệt đúng sai. Không được để cảm xúc chi phối!
Nghe lời Tiểu Thi, nỗi bất an trong lòng Cố Kỳ dần tan biến, cảm giác tội lỗi cũng vơi đi rất nhiều.
Em gái cậu nói đúng.
Trước khi tìm được mẹ, cậu đã nói với bà cố rằng cậu muốn cô Niên Niên làm mẹ.
Không thể nuốt lời.
Hơn nữa, cô Niên Niên đối xử với cậu rất tốt.
Không thể nuốt lời.
- Được rồi! Chúc em ngủ ngon. Tạm biệt!
- Chúc anh ngủ ngon!
Vừa cúp máy, có tiếng gõ cửa.
Tiểu Thi nhét điện thoại xuống gối, nghiêng đầu nhìn ra cửa.
- Mời vào!
Lúc này, cửa mở.
Tiểu Thi thấy cô Niên Niên mặc bộ đồ ngủ trắng bước vào.
Dưới ánh đèn, cô Niên Niên trông như một thiên thần. Làn da trắng như tuyết, khiến cô bé sững sờ trong giây lát.
Tuy nhiên, Tiểu Thi nhanh chóng phản ứng lại. Cô ngồi dậy, ngoan ngoãn chào cô Niên Niên.
- Chào cô Niên Niên!
Với nụ cười dịu dàng trên môi, Kiều Niên bước đến bên giường và ngồi xuống. Cô đỡ Tiểu Thi nằm xuống và đắp chăn cho cô bé. Sau đó, cô chui xuống dưới chăn của Tiểu Thi, hai người nằm cạnh nhau trên giường.
Trước đây, cô bé luôn ngủ một mình. Giờ đây, khi có cô Niên Niên nằm cạnh, tim cô không khỏi đập loạn xạ.
Cô cảm thấy cả chăn ấm lên, không khỏi chìm vào trong đó.
Kiều Niên nhìn Tiểu Thi nghiêm túc, nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Thi, cháu đến An thành một mình à? Cháu đã quen không ngủ cùng mẹ rồi sao?
Tiểu Thi lắc đầu, ngoan ngoãn nói.
- Cô Niên Niên, cô đừng lo cho cháu. Cháu sẽ không bị ảnh hưởng đâu. Khi ở nhà, cháu tự ngủ một mình!
Nụ cười trên mặt Kiều Niên cứng đờ. Cô khó hiểu hỏi.
- Vậy cháu bắt đầu ngủ một mình từ khi nào?
Tiểu Thi hơi bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
- Cháu đã có ký ức từ hồi hơn hai tuổi rồi. Lúc đó cháu ngủ một mình!
Nghe Tiểu Thi nói vậy, Kiều Niên không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Cô thắc mắc hỏi.
- Vậy sao cháu không ngủ cùng mẹ?
- Mẹ bị bệnh. Bác sĩ nói mẹ hình như thần kinh không tốt. Chỉ cần cử động một chút là mẹ sẽ tỉnh. Nếu cháu ngủ cùng mẹ, mẹ sẽ không ngủ được! - Tiểu Thi nói như người lớn.
- Cô Niên Niên, cháu có gan lắm không? Cháu đã tự ngủ được từ nhỏ rồi!
- Đúng vậy, Tiểu Thi quả là một đứa trẻ gan dạ! - Kiều Niên mỉm cười khen ngợi.
Tuy nhiên, nỗi nghi ngờ của cô ngày càng lớn.