Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 800: Ngượng Ngùng
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:52
Lời nói của Kiều Niên làm Tô Tuyết nhớ lại ngày mình bị bắt quả tang.
Ngày hôm đó là lúc bà rối bời nhất. Bà khao khát xóa bỏ ngày hôm đó khỏi cuộc đời mình.
Nếu không có ngày hôm đó, bà vẫn là phu nhân nhà họ Kiều. Sao bà lại trở thành một con ch.ó hoang?
Tô Tuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mắt đỏ hoe. Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Kiều Niên chắc đã c.h.ế.t hàng triệu lần rồi.
- Đủ rồi! Im miệng! - Tô Tuyết gầm lên. Kiều Niên như một con sên. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi cô ta. Nhìn thấy cô ta khiến người ta muốn nôn mửa.
Giờ thái độ của Kiều Sơn đối với bà đã dịu đi đôi chút, nếu Kiều Sơn gặp lại Kiều Niên, biết đâu ông lại nhớ ra bà đang ở bên gã trai bao kia!
Nếu bà và Kiều Sơn lại cãi nhau thì không hay ho gì.
Kiều Niên chớp mắt vẻ bối rối, ngây thơ nói.
- Sao bà lại hung dữ với tôi? Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho bà thôi!
- Hôm nay cô đến đây làm gì? - Tô Tuyết bực bội hỏi.
- Thật ra cũng chẳng có gì. Tôi chỉ muốn biết năm đó bà đưa tôi về nhà họ Kiều bằng cách nào, và bà đã nhận nuôi tôi như thế nào. Bà không được phép nói dối nữa! - Kiều Niên mỉm cười nhìn Tô Tuyết, ánh mắt vô cùng ngây thơ.
- Tôi cần biết rõ mọi chi tiết!
Cô phải biết toàn bộ diễn biến sự việc. Chỉ có như vậy cô mới có thể bắt được những kẻ đã khiến cô phải xa cách gia đình bao năm qua.
Hơn nữa, cô không thể để Tô Tuyết biết cô là con gái lớn của nhà họ Lục. Nếu Tô Tuyết phát hiện ra, cô có thể lại gặp nguy hiểm.
Cô phải tìm ra sự thật về những gì đã xảy ra năm đó, đồng thời đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cô chỉ có thể dùng cách này để ép Tô Tuyết nói ra sự thật.
Thấy Kiều Niên nghiêm túc như vậy, Tô Tuyết lập tức hiểu ra Kiều Niên thật sự đang muốn moi thông tin về lai lịch của cô hôm nay.
Nếu bà nói dối, có lẽ sẽ không lừa được Kiều Niên. Ngược lại, bà sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ bà chỉ còn biết nói sự thật với Kiều Niên và đuổi vị Phật vĩ đại này đi.
Tô Tuyết trầm ngâm một lúc rồi lo lắng hỏi.
- Vậy nếu tôi nói sự thật, cô sẽ lập tức rời đi sao?
- Phải, tôi sẽ lên lầu lấy đồ! - Kiều Niên bình tĩnh đáp.
Tô Tuyết lấy điện thoại từ trong túi ra. Vẫn còn sớm, chắc phải một tiếng nữa Kiều Sơn mới về.
Tô Tuyết nhìn quanh phòng khách. Lúc này chỉ còn bà và Kiều Niên.
Bà phải đuổi Kiều Niên đi càng sớm càng tốt. Như vậy, Kiều Niên sẽ không phải tìm Kiều Sơn nữa, và bà có thể yên tâm tận hưởng ngày kỷ niệm ngày cưới bên Kiều Sơn.
Tô Tuyết hơi cụp mắt, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Hơn hai mươi năm đã trôi qua, nhưng ấn tượng về chuyện năm đó vẫn in đậm trong lòng bà.
Hơn hai mươi năm trước, bà đã từng nuôi một gã trai bao bên ngoài.
Tất nhiên, bà đã làm chuyện này sau lưng Kiều Sơn. Kiều Sơn không hề hay biết.
Lúc đó, gã trai bao kia đã nói rằng hắn muốn mở công ty kiếm tiền để cưới bà. Hắn đã đưa bà đi xem một dự án mới.
Lúc đó, bà cũng cảm thấy dự án này khá có lời nên đã lén lút chuyển một triệu nhân dân tệ từ tài khoản công ty của Kiều Sơn.
Lúc đó, công ty nhà họ Kiều không chỉ thuộc về riêng Kiều Sơn. Thay vào đó, công ty có rất nhiều cổ đông. Bà đã bí mật biển thủ công quỹ của công ty. Bà muốn trả lại số tiền đó sau khi kiếm được.
Tuy nhiên, bà không ngờ gã trai bao đó lại trơ tráo đến mức lấy hết tiền của mình rồi bỏ trốn cùng một người phụ nữ khác.
Ban đầu, bà quá đau khổ vì hành động của gã trai bao đến mức ngã bệnh.
Sau đó, bà nhớ lại mình đã biển thủ công quỹ. Phần lớn bệnh tật của bà đã biến mất, và bà kéo cơ thể mệt mỏi của mình trở lại.
Nếu công ty biết bà biển thủ công quỹ, bà có thể sẽ phải ngồi tù. Khi đó bà mới hai mươi tuổi.
Tuổi đôi mươi là những năm tháng tươi đẹp nhất của bà. Bà không muốn sống cả đời trong tù, nên đã tìm cớ trở về quê nhà kiếm tiền!
Một buổi sáng nọ, bà đang định lên thành phố mua đồ thì đi ngang qua nhà hàng xóm, bà nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít.
Bà bước tới và thấy một bé gái ba tuổi đang ngồi xổm trước cửa nhà bà góa. Bé gái khóc rất thảm thiết!