Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 802: Nghĩ Lại Đi
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:52
Kiều Niên nheo đôi mắt xinh đẹp lại nhìn Tô Tuyết, ra hiệu cho bà tiếp tục.
Cô cảm thấy lần này Tô Tuyết sẽ không nói dối. Tô Tuyết chắc chắn sẽ che giấu một vài chi tiết nhỏ, nhưng điều đó không quan trọng. Cô chỉ cần tìm ra manh mối quan trọng là có thể điều tra ra sự thật.
Hồn Thành!
Đến lúc đó, cô sẽ cẩn thận điều tra nơi này.
- Sau khi sinh Kiều Vũ, tôi thường xuyên bị ốm vì không chăm sóc bản thân tốt trong thời gian ở cữ. Mùa xuân năm đó, Kiều Vũ đang học mẫu giáo, tôi bị cảm nặng. Tôi đã mất ba ngày mới khỏi. Tôi lo mình sẽ lây bệnh cho Kiều Vũ, nên muốn về quê dưỡng bệnh!
Vẻ mặt Kiều Niên không hề thay đổi, nhưng lòng cô lại mềm nhũn.
Mùa xuân.
Cô vẫn nhớ rõ Tần Xuyên đã giúp cô tìm kiếm thông tin trước đây. Quả nhiên lúc cô bị bắt cóc là mùa xuân.
Điều này chứng tỏ lần này Tô Tuyết không hề nói dối.
Kiều Niên nghe Tô Tuyết nói tiếp mà không chớp mắt.
- Sáng hôm đó, lúc tôi định ra ngoài mua thuốc, mở cửa nhà thì thấy cô đứng đáng thương trước cửa nhà tôi. Cô bị thương rất nhiều, trên trán còn có một vết thương vẫn còn chảy máu. Trông cô như vừa thoát c.h.ế.t vậy!
Kiều Niên cụp mắt xuống. Chắc chắn lúc đó cô bị bắt cóc nên mới bị thương.
Tuy nhiên, không biết cô tự trốn thoát hay là người khác sai khiến.
- Lúc đó tôi rất kinh ngạc. Tôi cứ tưởng cô là một đứa ăn mày, nhưng cô lại bước tới ôm chân tôi, gọi tôi là mẹ!
Tô Tuyết nói xong, để Kiều Niên tin rằng bà không nói dối, bà hỏi.
- Lúc đó, tôi còn nói với cô rằng tôi không phải mẹ cô, nhưng cô lại nghĩ tôi là mẹ cô, vậy mà cô lại không tin tôi. Cô còn nghĩ rằng tôi nói dối cô, rằng tôi không hề muốn cô nữa! Cô nghĩ lại xem, có phải vậy không?
Khi Kiều Niên nghe Tô Tuyết nói, cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện cũ.
Thấy Kiều Niên tin mình, Tô Tuyết vội vàng nói.
- Lúc đó, chúng ta ở bên cạnh một rừng trúc, cô mang theo một chiếc cặp sách nhỏ. Cô nghĩ lại xem, có phải vậy không?
Tô Tuyết vừa dứt lời, một vài ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu Kiều Niên.
Trong cơn mơ màng, cô như thấy mình đang đứng trong rừng trúc với Tô Tuyết lúc nhỏ.
Nếu vậy, thì lúc này Tô Tuyết đã không nói dối cô.
Tuy nhiên, cô vẫn còn chút nghi ngờ về lời nói của Tô Tuyết.
Kiều Niên không nói gì, chỉ để Tô Tuyết nói tiếp.
Tô Tuyết khẽ thở dài, định tỏ ra mình là một người tốt bụng. Bà nói tiếp.
- Lúc đó, cô bị thương nặng. Ban đầu, tôi không muốn nhận nuôi cô, nhưng nếu không thì cô đã c.h.ế.t rồi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nhận cô! Dù sao thì, nuôi thêm một đứa con cũng không phải là việc khó khăn gì với nhà họ Kiều!
Nghe thấy lời Tô Tuyết, Kiều Niên nở một nụ cười lạnh lùng. Cô hỏi.
- Bà tốt bụng đến vậy sao?
Nghe thấy lời Kiều Niên, Tô Tuyết giật thót tim. Bà có linh cảm không lành.
Không hiểu sao, bà cảm thấy Kiều Niên dường như có thể đọc được suy nghĩ của mình.
Lẽ nào Kiều Niên có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?
Sao lại thế được?
Chắc chỉ là do Kiều Niên có đôi mắt tinh tường.
Kiều Niên khoanh tay, bình tĩnh liếc nhìn Tô Tuyết. Cô hỏi.
- Bà nhận nuôi tôi mà không có lợi ích gì sao? Vẫn là bà sao?
Tô Tuyết biết có gì đó không ổn.
Kiều Niên quá thông minh!
Nhưng lúc này, bà không chịu thừa nhận. Dù sao Kiều Niên cũng không có bằng chứng.
Tô Tuyết lắc đầu, nghiêm túc nói.
- Có lợi ích gì chứ? Lúc đó, người cô đầy thương tích, lại còn mang theo một chiếc cặp sách nhỏ. Lúc đó, Kiều Vũ còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt, lại thường xuyên đau ốm, nên tôi nghĩ nuôi cô cũng coi như là một việc tốt cho Kiều Vũ. Hơn nữa, lúc đó tôi nghe người ta nói nếu tôi tìm được một cô dâu cho con trai tôi, nó sẽ lớn lên bình an. Cuộc sống của nó sẽ rất thuận buồm xuôi gió, không có tai ương gì cả!
Lúc này, ánh mắt Tô Tuyết rơi vào mặt Kiều Niên. Để thuyết phục Kiều Niên, bà nghiêm túc nói.
- Từ khi tôi nhận nuôi cô, sức khỏe của Kiều Vũ đã tốt lên rất nhiều!