Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 82: Buổi Hẹn Hò Thế Nào
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:15
Bà Cố lại lấy di chúc ra, viết tên Kiều Niên vào chỗ trống dành cho người thừa kế.
Triệu Thiến cúi mặt, che giấu vẻ thất vọng trong mắt.
Rất nhanh, cô nở một nụ cười tươi rói.
Bà Cố cẩn thận đặt vân tay lên di chúc trước khi cất lại vào tủ.
Thấy Triệu Thiến vẫn mỉm cười, bà Cố biết Triệu Thiến rất hài lòng với quyết định của mình, bà càng thêm hài lòng.
- Thiến Thiến. Niên Niên là một cô gái hiểu chuyện. Sau này con bé sẽ phải làm trụ cột cho cả nhà họ Cố. Bà tin rằng con bé nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mọi người trong nhà họ Cố. Con bé sẽ không bạc đãi cháu đâu. - Bà Cố nắm tay Triệu Thiến, nhẹ nhàng nói.
Triệu Thiến chưa kịp nói một câu, thì bà Cố đã nói tiếp.
- Từ nhỏ bà đã chuẩn bị của hồi môn cho cháu rồi. Đừng lo, bà nội cũng sẽ không phụ lòng cháu đâu.
Mắt Triệu Thiến đỏ hoe. Cô lắc đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói.
- Bà nội, cháu mong bà sống đến trăm tuổi. Cháu muốn ở bên cạnh bà cả đời. Cháu không ngại không có tài sản gì cả. Cháu cũng tin tưởng chị dâu có thể chăm sóc tốt cho cả nhà họ Cố!
Cố lão phu nhân biết Triệu Thiến đang nói thật lòng mình.
Đứa nhỏ này từ nhỏ chỉ biết một điều: hiếu thảo.
Những thứ khác, nó biết rất ít.
Lúc còn sống, bà phải giúp Triệu Thiến tìm một người chồng tốt.
Kiều Niên chỉ nghe Triệu Thiến nói về mình, sau đó không nghe thấy gì nữa. Cô đi thẳng xuống lầu.
Đi được vài bước, cô thấy Cố Châu từ trong phòng đi ra. Anh đứng ở hành lang, mặt tái mét.
- Tôi đang tìm anh.
Kiều Niên vội vàng bước về phía Cố Châu, nói.
- Chờ một chút. - Vừa nói, Kiều Niên vừa vào phòng lấy ra một lọ thuốc.
Vừa định đưa cho Cố Châu, cô nghe thấy Cố Châu hỏi.
- Buổi xem mắt của em thế nào?
Kiều Niên sững người một chút.
Cô biết rồi. Cô vẫn luôn tự hỏi tại sao Trần Thanh lại biết cô ở quán cà phê hôm nay khi cô ra khỏi nhà một mình.
Vậy ra Cố Châu đã sắp xếp người theo dõi cô.
Xem kìa, giờ anh ta đến đây để thẩm vấn cô.
Kiều Niên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên. Một nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt cô.
- Cậu chủ Cố, anh không tự tin sao? Nói xem, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể sánh bằng anh?
Ba chữ “Cậu chủ Cố” khiến Cố Châu sững sờ một lúc.
Vầng trán đang nhíu chặt của anh dần giãn ra. Anh dựa vào cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ đang nghiêng về phía anh một cách tinh nghịch.
Anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
- Em tìm tôi làm gì? - Cố Châu nhìn xuống Kiều Niên.
Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô. Không hiểu sao, anh không thể rời mắt.
- Thuốc của anh đây. - Kiều Niên lắc lắc lọ thuốc, để một viên thuốc rơi vào lòng bàn tay, rồi đưa đến bên môi Cố Châu.
- Này, thử xem. - Giọng điệu của Kiều Niên như thể đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho Cố Châu nếm thử.
Tuy nhiên, khi Cố Châu nhìn viên thuốc tròn tròn như bùn đất trong tay Kiều Niên, anh chỉ có thể nhíu mày.
- Cái này ăn được không?
Thấy Cố Châu rõ ràng không để ý đến viên thuốc, Kiều Niên kiên nhẫn giải thích.
- Tuy trông xấu xí nhưng rất hiệu quả. Tốt cho sức khỏe.
Kiều Niên nói xong, thấy Cố Châu há miệng định nói. Không chút do dự, cô nhét viên thuốc vào miệng anh.
Cố Châu vốn không muốn ăn, nhưng vừa vào miệng, anh đã ngửi thấy mùi dâu thoang thoảng. Cũng không đến nỗi tệ như anh tưởng tượng.
Trước đây, Kiều Niên đã điều chỉnh công thức của viên thuốc Thần Kỳ Toàn Phục này nhiều lần. Vì lo Cố Châu không quen mùi, cô còn thêm hương dâu vào công thức.
- Thấy thế nào? - Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mong đợi.
Cô hơi lo Cố Châu sẽ không thích mùi này.
- Không tệ. - Cố Châu bình tĩnh nói, vẻ mặt hờ hững.
Kiều Niên nhìn Cố Châu chăm chú.
Thấy anh có vẻ không ghét, cô mỉm cười nhét lọ thuốc vào tay Cố Châu.
- Trước bữa trưa và bữa tối mỗi bữa một viên.
Cố Châu ngơ ngác nhìn lọ sứ xanh trắng trong tay mình.
- Đi ăn thôi! - Kiều Niên mỉm cười với Cố Châu.
Thấy anh chần chừ không muốn nói, cô hỏi với vẻ khó hiểu.
- Anh còn muốn nói gì với tôi nữa không?
- Em làm hiệu trưởng trường An được bao lâu rồi? - Giọng nói của Cố Châu vẫn lạnh lùng, dễ nghe như mọi khi.