Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 879: Bà Cố, Cảm Ơn Bà
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:55
Lúc Tiểu Thi ngủ thiếp đi, dường như cô bé gặp ác mộng. Lông mày cô nhíu chặt.
Cố Châu nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Tiểu Thi, lòng đau như cắt. Anh muốn ở bên Tiểu Thi, nhưng giờ anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Cố Châu nhìn xuống Kiều Niên, nhỏ giọng nói.
- Ở lại trông chừng Tiểu Thi. Dưới đó hỗn loạn lắm, anh đi xử lý.
Kiều Niên ngẩng đầu nhìn Cố Châu, nhớ lại cảnh Tống Mạn vừa rồi nhẫn tâm nhảy lầu. Ánh mắt cô hơi tối lại, cô gật đầu.
- Được.
- Niên Nhi. - Cố Châu dịu dàng nhìn Kiều Niên, ánh mắt phức tạp.
- Hả? - Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu. Có lẽ vì vừa nghĩ đến Tống Mạn nên cô hơi chậm chạp.
Cố Châu hơi cúi người, đặt đôi môi mỏng lên trán Kiều Niên, để lại một nụ hôn nhẹ. Anh bắt gặp ánh mắt mê hoặc của Kiều Niên, nghiêm túc nói.
- Bà Cố, cảm ơn bà.
Giọng Cố Châu rất nhẹ, như lông vũ lướt qua trái tim Kiều Niên.
Kiều Niên hơi sững sờ.
Bà Cố.
Trước đây Cố Châu thường gọi cô như vậy. Mỗi lần gọi, đều là để cho có lệ.
Tuy nhiên, Cố Châu không hề vô cớ nói ra. Anh đang cảm ơn cô từ tận đáy lòng.
Kiều Niên cảm thấy hơi khó chịu. Cô không thể nói rõ được, cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Cố Châu nhìn khuôn mặt quyến rũ của Kiều Niên, mỉm cười rời đi.
Trần Thanh đứng bên cạnh trông như vừa ăn thức ăn cho chó. Anh nhìn đôi tai hơi đỏ của thiếu phu nhân. Nhị thiếu gia thật sự quá giỏi tán tỉnh.
Mặt anh cũng đỏ bừng. Anh cảm thấy không mấy ai có thể chịu đựng được sự trêu chọc của Nhị thiếu gia.
Cố Châu rời đi cùng Trần Thanh, để lại Kiều Niên và Tiểu Thi một mình trong phòng bệnh.
Kiều Niên dần cụp mắt xuống. Nghĩ đến việc Cố Châu vừa hôn lên trán mình, lại còn gọi cô là "Bà Cố", cô cảm thấy vừa ngọt ngào vừa có chút thất vọng khó tả.
Kiều Niên gạt bỏ cảnh tượng ngượng ngùng đó ra sau đầu, lo lắng nhìn Tiểu Thi đang nằm trên giường.
...
Cô bé đang mơ.
Trong mơ, cô vẫn đang sống ở Hải Thành với Tống Mạn. Điểm khác biệt duy nhất là Tống Mạn ngày nào cũng bận rộn chăm sóc cô, đối xử rất dịu dàng với cô. Bà sẽ khen cô thông minh khi cô học thuộc lòng thơ. Bà cũng sẽ mua bánh sinh nhật cho cô vào ngày sinh nhật, đội mũ dự tiệc và hát mừng sinh nhật cô.
Cuối tuần, khi Tống Mạn nghỉ ngơi, bà sẽ nắm tay cô và đưa cô đến công viên giải trí. Bà còn mua kẹo bông và bóng bay cho cô.
Mỗi đêm, khi cô ngủ, Tống Mạn sẽ ngồi bên giường và nhẹ nhàng kể chuyện trước khi đi ngủ. Thậm chí còn hôn chúc ngủ ngon trước khi cô ngủ.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô chỉ muốn được hạnh phúc như vậy suốt đời.
Thế nhưng, một buổi sáng nọ, Tống Mạn đá tung cửa và xông vào một cách dữ dội.
Niềm vui nhỏ nhoi của Tiểu Thi lập tức biến mất. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị Tống Mạn kéo dậy khỏi giường.
Không gian bắt đầu thay đổi.
Khi Tiểu Thi kịp phản ứng, cô thấy mình và Tống Mạn đang đứng trên tầng cao nhất.
Sự dịu dàng và ân cần trên khuôn mặt Tống Mạn biến mất, thay vào đó là sự giận dữ và hung dữ.
- Mày chỉ là một công cụ!
- Tao đã lợi dụng mày!
- Tao không hề yêu mày!
Tiểu Thi sững sờ. Cô bé ngơ ngác nhìn Tống Mạn trước mặt, nước mắt không ngừng rơi. Cô bé tiến lên định giật lấy quần áo của Tống Mạn, nhưng Tống Mạn đã tát cô bé một cái.
Mặt Tiểu Thi nóng bừng. Cô bé vẫn nắm chặt quần áo của Tống Mạn, vừa khóc vừa nói.
- Mẹ ơi, đừng như vậy nữa. Đừng giận nữa. Con sẽ ngoan ngoãn. Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!
- Tao ghét mày nhất! - Tống Mạn đẩy Tiểu Thi ra rồi không chút do dự nhảy xuống.
Tiểu Thi đứng ở mép mái nhà, tay phải bám vào lan can, tay trái cố gắng túm lấy quần áo của Tống Mạn.
Nhưng tay cô bé còn chưa kịp chạm vào góc áo của Tống Mạn thì Tống Mạn đã ngã xuống đất, tử vong.
- Mẹ ơi!!!
Tiểu Thi hét lớn. Cả thế giới của cô bé bị m.á.u nuốt chửng, cô bé cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.
- Mẹ ơi!
Đúng lúc Tiểu Thi sắp c.h.ế.t ngạt, cô đột nhiên tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.
Tiểu Thi nhận ra mình đang ở bệnh viện. Lúc này cô mới nhận ra Kiều Niên đang ngồi bên cạnh, giúp cô lau trán.