Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 913: Bà Cố
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:57
Kiều Niên nhìn Tiểu Thi, vỗ nhẹ đầu cô bé. Cô cúi xuống bế cô bé lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé.
- Mẹ!
Giọng nói dịu dàng của Tiểu Thi lọt vào tai cô.
- Hửm?
- Về nhà thôi!
Giọng Tiểu Thi nghe vui vẻ lạ thường. Kiều Niên không khỏi cảm thấy vui mừng. Cô bế Tiểu Thi xoay người hai vòng rồi dừng lại.
- Được rồi, về nhà thôi!
- Cô là ai? Trả chắt gái lại cho tôi! - Một bà lão tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn vội vã bước tới, tiến lên đỡ Tiểu Thi.
Kiều Niên lập tức đặt Tiểu Thi xuống, lấy thân mình che chắn cho cô bé. Lúc này cô mới nhận ra bà lão chỉ có một mình.
- Thưa bà, bà nhầm rồi sao? Đây là con gái tôi, không phải chắt gái của bà!
Nói xong, Kiều Niên đang định dẫn hai đứa nhỏ rời đi thì lời nói của bà lão khiến cô bất giác dừng lại.
- Tiểu Thi, là bà cố đây. Bà cố nhớ cháu. Sao giờ cháu mới đến thăm bà cố vậy?
Bà lão nói xong, mắt đỏ hoe. Bà đưa tay ra định ôm Tiểu Thi, nhưng vừa đưa tay ra thì lại thấy hai đứa trẻ giống hệt nhau.
- Trời ơi, cháu gái tôi lại sinh đôi rồi. Tội nghiệp cháu gái tôi. Sao nó lại giấu tôi chuyện lớn như vậy? Đứa trẻ ngốc nghếch này!
Nước mắt bà lão lập tức tuôn rơi. Bà đưa tay ra nắm lấy tay Tiểu Thi và Cố Kỳ.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Kiều Niên vội vàng che chắn cho Tiểu Thi và Cố Kỳ. Nếu cô đoán không lầm, người trước mặt cô hẳn là bà của Tống Mạn.
Bà của Tống Mạn đã xuất hiện, tức là gia đình cô ta cũng ở gần đó.
Cô nhìn xuống Tiểu Thi và thấy bà lão đang ngạc nhiên nhìn cô bé. Cô lo Tiểu Thi sẽ mềm lòng và bỏ đi cùng bà lão.
Cô không buồn tìm gia đình Tống Mạn. Cô kéo hai đứa trẻ lại.
Tiểu Thi đi theo Kiều Niên và quay lại nhìn bà lão.
- Tiểu Thi, Tiểu Thi, cháu yêu, mau về đi! - Bà lão chạy theo, nắm lấy tay Tiểu Thi, khóc đến nỗi mũi đầy nước mắt.
- Cháu ngoan, đừng đi. Sau này bà cố sẽ chăm sóc cháu thật tốt!
Tiểu Thi sững sờ. Cô đưa tay đẩy bà lão ra, nhưng lại yếu hơn rất nhiều.
- Buông tôi ra!
Kiều Niên che chắn cho Cố Kỳ phía sau, cô bước lên trước, muốn tách bà lão ra khỏi Tiểu Thi. Cô không ngờ bà lão lại ôm Tiểu Thi chặt như vậy. Cô sợ mình sẽ làm Tiểu Thi bị thương. Hơn nữa, cô cũng ngại đánh bà lão.
- Bà ơi, thả con tôi ra. Nếu bà còn làm vậy, tôi phải gọi cảnh sát! - Kiều Niên nói một cách nghiêm túc, rút điện thoại ra khỏi túi.
- Vậy thì gọi cảnh sát đi. Cô lấy quyền gì mà cướp con của cháu gái tôi! - Bà lão lau nước mắt, giận dữ nói.
- Cô cướp con của cháu gái tôi. Cô là kẻ buôn người!
Kiều Niên lấy điện thoại ra, cô lười nói chuyện với bà lão. Đúng lúc đó, một cô gái trẻ mặc đồng phục y tá chạy đến từ xa.
- Tôi là Hồ Lâm, y tá của bà Vương. - Hồ Lâm nở nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn giải thích.
- Tiểu thư, tôi thực sự xin lỗi. Bà Vương có chút vấn đề, xin cô đừng hạ mình xuống như bà ấy.
Vừa nói, Hồ Lâm vừa chỉ tay lên đầu, liếc nhìn Vương Nguyệt.
Kiều Niên khẽ nhíu mày nói.
- Cô Hồ, tôi còn việc ở nhà. Tôi phải về, nhưng bà Vương đang quấy rầy con tôi. Con tôi cũng sợ lắm.
Hồ Lâm vội vàng cúi xuống xin lỗi. Sau đó, cô bước đến bên Vương Nguyệt, thì thầm vào tai bà. Vương Nguyệt lập tức buông Tiểu Thi ra, ngơ ngác nhìn Hồ Lâm.
Hồ Lâm mỉm cười với Kiều Niên. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt Tiểu Thi, thành khẩn xin lỗi.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi thay mặt bà Vương xin lỗi. Cháu gái duy nhất của bà Vương đã mất rồi. Bà ấy tạm thời không thể chấp nhận được.
- Không sao đâu. Người thân ra đi quả thật rất dễ bị ảnh hưởng. - Thấy vẻ mặt Tiểu Thi vẫn bình tĩnh, Kiều Niên thản nhiên nói.