Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 949: Hỏi Trực Tiếp!
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:58
Cố Châu sải bước vào, sắc mặt âm trầm. Giọng nói như quỷ dữ dưới địa ngục.
- Có chuyện gì thì cứ hỏi trực tiếp!
Kiều Hân sợ đến mức mặt tái mét. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi miệng, thậm chí còn quên cả thở.
Kiều Sơn vội vàng đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Ông nhìn Cố Châu với vẻ cung kính rồi nói.
- Cố thiếu gia, hoan nghênh. Tôi...
- Cút đi! – Cố Châu hoàn toàn không kiên nhẫn với Kiều Sơn. Anh thậm chí còn không buồn liếc nhìn Kiều Sơn. Anh cố gắng kìm nén cơn giận.
Luồng khí lạnh lẽo và sát khí ấy ập vào mặt Kiều Sơn. Tim ông như muốn nhảy lên tận cổ họng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Kiều Sơn đã từng nghe nói về thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Châu. Nhìn bộ dạng Cố Châu hiện tại, ông đại khái hiểu được khí tức sát khí của Cố Châu.
Ông rất sợ hãi.
Nhưng nếu ông đi, Kiều Hân sẽ là người duy nhất phải đối mặt với sát khí của Cố Châu.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Sau một thoáng rùng mình, Kiều Sơn cảm thấy không thể để Kiều Hân một mình. Ông lấy hết can đảm và thành thật nói.
- Cố thiếu gia, Kiều Hân vẫn còn là một đứa trẻ. Nó thực sự biết lỗi của mình. Gia đình chúng tôi cũng đang nghĩ cách đền bù cho Kiều Niên. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là cha của nó!
Nét mặt Cố Châu lập tức trở nên lạnh lẽo. Không chút do dự, anh đá vào bụng Kiều Sơn.
Kiều Sơn đau đớn lùi lại hai bước. Ông ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Sắc mặt ông tái nhợt, đau đến mức không nói nên lời.
- Ông xứng đáng sao? - Cố Châu lạnh lùng nhìn Kiều Sơn, rồi ánh mắt anh rơi xuống Kiều Hân đang đứng cách đó không xa.
- Bố! - Kiều Hân kêu lên kinh hãi. Cô vội vàng chống gậy xuống đất và đi về phía Kiều Sơn.
Trần Thanh lạnh lùng bước tới trước mặt Kiều Hân, đẩy cô ngã.
Kiều Hân ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
Kiều Sơn lo lắng nhìn Kiều Hân. Ông muốn tới đỡ Kiều Hân dậy, nhưng Trần Thanh lại đá ông ngã xuống đất, khiến ông khuỵu xuống.
Cơn đau ở bụng của Kiều Sơn đã giảm đi rất nhiều. Ông chưa bao giờ bị làm nhục như thế này. Ông tức giận nhìn Trần Thanh ở phía sau.
- Buông tôi ra!
Mắt ông đỏ hoe vì tức giận. Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Trần Thanh đã c.h.ế.t hàng triệu lần rồi.
- Bố! - Kiều Hân quỳ xuống đất, lo lắng nhìn Kiều Sơn.
Trong ấn tượng của Kiều Hân, Kiều Sơn luôn là một người cha cao lớn, oai vệ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hân thấy bố mình trong tình trạng thảm hại như vậy. Thân thể cô run lên bần bật, nỗi sợ hãi dần dâng lên trong lòng.
Cô gặp rắc rối rồi!
Không chỉ vậy, bố cô còn phải chịu nhiều đau khổ vì cô.
- Nhị thiếu gia, xin hãy tha cho bố tôi. Bố tôi không biết gì cả. Tất cả là lỗi của tôi. Xin hãy tha cho ông ấy! - Kiều Hân nhìn Cố Châu, nước mắt giàn giụa, cầu xin sự tha thứ.
Cố Châu đứng đó, lạnh lùng, bất động.
Nhìn thấy con gái van xin tha thứ cho mình, lòng Kiều Sơn chợt mềm nhũn. Ông vội vàng nói.
- Kiều Hân, đừng nhúc nhích. Chân con vẫn còn bị thương!
Nghĩ đến việc mình đã phát hiện ra quá khứ của Nhị thiếu phu nhân và nhớ lại những việc đê tiện mà nhà họ Kiều đã làm, sắc mặt Trần Thanh lập tức tối sầm lại.
Gia đình họ quan tâm lẫn nhau, nhưng chỉ biết bắt nạt Nhị thiếu phu nhân.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh bẻ khớp tay Kiều Sơn. "Rắc" một tiếng, cánh tay phải của Kiều Sơn cũng bị trật khớp.
Mặt Kiều Sơn nhăn nhó vì đau đớn. Ông nhíu mày, không dám lên tiếng. Ông sợ Kiều Hân sẽ lo lắng cho mình.
- Bố! - Kiều Hân đau lòng nhìn Kiều Sơn, nước mắt không ngừng rơi. Cô cố gắng bò đến bên Kiều Sơn. Nhưng vết thương ở chân cô lại bị kéo lên, đau đến mức cô khóc thét lên.
Thấy vậy, Kiều Sơn đau lòng nhìn Kiều Hân. Ông cố gắng kìm nén cơn đau, an ủi cô.
- Đừng nhúc nhích. Bố... bố không sao!
Thấy Kiều Sơn đang nói, Trần Thanh liền nhéo mạnh xương quai xanh của ông, bắt ông phải ngoan ngoãn quỳ xuống tại chỗ.
Kiều Hân hận bản thân vì đã làm đau chân mình. Cô nhìn Cố Châu bằng đôi mắt đỏ hoe, giận dữ nói.
- Cố Châu, nếu anh tức giận thì cứ đến đây với tôi. Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về hành động của mình. Đừng liên lụy đến bố tôi!
- Vậy sao? - Cố Châu kéo ghế lại, tao nhã ngồi xuống. Anh bắt chéo chân phải qua ghế và hơi nhướn mày.