Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 955: Con Sợ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:59
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh từ bên ngoài vào. Họ cùng nhau cố gắng đưa Kiều Sơn lên giường. Sau đó, họ đẩy giường bệnh về phía phòng phẫu thuật.
Kiều Vũ quay lại, liếc nhìn Tô Tuyết và Kiều Hân vẫn đang đứng đó. Cảm giác như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy họ vậy. Anh thu ánh mắt lại, không chút do dự đi theo bác sĩ.
Chỉ còn lại Tô Tuyết và Kiều Hân trong phòng bệnh.
Kiều Hân nhớ lại ánh mắt rời đi của Kiều Vũ, không khỏi rùng mình. Lòng cô rối bời, sợ hãi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Tuyết. Cô hỏi.
- Mẹ ơi, mẹ nghĩ chân của bố có thể hồi phục không?
Lòng Tô Tuyết cũng rối bời. Bà nhẹ nhàng vỗ tay Kiều Hân, an ủi.
- Đừng lo, sẽ ổn thôi. Con phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mọi chuyện khác mẹ sẽ ở đây lo liệu. Hãy ngoan ngoãn nhé!
Nghe lời Tô Tuyết, mắt Kiều Hân đỏ hoe.
Cô luôn là niềm tự hào của Kiều Sơn, nhưng những gì cô làm hôm nay đã khiến bố thất vọng. Biết đâu sau này bố lại oán hận cô.
- Mẹ, con sợ. - Kiều Hân nhìn Tô Tuyết với vẻ đau khổ và bất an.
- Không sao đâu. Chuyện đã qua rồi. Đừng lo. - Tô Tuyết nhẹ nhàng an ủi cô.
Thấy Kiều Hân vẫn còn sợ hãi, bà nói.
- Bố cưng chiều con nhất, làm sao có thể trách con được chứ?
- Bố thật sự sẽ không trách con sao? - Kiều Hân nhìn Tô Tuyết với đôi mắt đẫm lệ, giọng run run.
- Là con. Lần đầu tiên con đánh ông ấy. Con không dùng sức nhiều. Con chỉ muốn diễn thôi...
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Kiều Hân, Tô Tuyết kéo Kiều Hân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
- Làm cha mẹ, chúng ta quan tâm đến con cái nhất. Chỉ cần con khỏe mạnh, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Bố con chắc chắn sẽ không giận con, cũng không trách con. Ông ấy chỉ muốn con sống tốt hơn thôi!
Kiều Hân sụt sịt. Lúc đó, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Để bố bị tàn tật là lựa chọn tốt nhất.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Hơn nữa, sau này cô sẽ chăm sóc bố thật tốt để bù đắp lỗi lầm hôm nay.
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều Hân, Tô Tuyết nói tiếp.
- Dù hôm nay có là mẹ, mẹ cũng sẽ làm như vậy. Mẹ thà tự mình chịu khổ còn hơn để con phải chịu khổ vì con là đứa con quý giá nhất của chúng ta.
Kiều Hân đẩy Tô Tuyết ra, lo lắng hỏi.
- Thật sao?
Kiều Hân vẫn còn nhớ lúc Trần Thanh đánh vào chân Kiều Sơn. Lúc đó, bố cô không chỉ kinh ngạc, sửng sốt mà còn buồn bã nhìn cô...
Sao lúc đó bố lại nhìn cô?
Kiều Hân vẫn đang cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì Tô Tuyết nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Đừng lo, mẹ sẽ chăm sóc bố con thật tốt, nói tốt cho con. Khi đó, con sẽ ổn thôi! - Tô Tuyết nhẹ nhàng nói.
Kiều Hân suy nghĩ rồi đồng ý. Bố cô rất yêu thương cô. Ông chắc chắn không thể để cô phải chịu đựng.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn với dáng vẻ của anh trai cô khi anh bước ra ngoài lúc nãy.
Kiều Hân ngước nhìn Tô Tuyết, cẩn thận hỏi.
- Mẹ, con thấy anh trai khác trước rồi. Hình như bây giờ anh ấy ghét con lắm. Con...
- Hai người là anh em ruột. Giữa anh em ruột thịt không có thù oán qua đêm. Hơn nữa, con cũng không phải không biết anh trai cưng chiều con đến mức nào. Chỉ là bây giờ nó đang giận thôi. Khi nào nó hết giận thì sẽ ổn thôi.
Kiều Hân nghe Tô Tuyết nói, cô gật đầu đồng ý.
Anh trai đã cưng chiều cô hơn hai mươi năm, sao có thể không thích cô ngay được chứ?
Thấy Kiều Hân đã bình tĩnh lại, Tô Tuyết nhớ đến Kiều Sơn vừa bị đưa đi. Bà cau mày nói.
- Được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe. Bố con đang ở phòng phẫu thuật. Mẹ phải đi trông chừng ông ấy.
- Vâng. - Kiều Hân gật đầu.
Tô Tuyết đỡ Kiều Hân lên giường, đắp chăn cho cô rồi quay người bước ra ngoài.
Khi Tô Tuyết quay lại, sắc mặt bà lập tức thay đổi, cảm thấy bất an.
Vừa rồi Kiều Hân đã kể cho bà nghe mọi chuyện. Nghe Kiều Hân dùng gậy bóng chày đánh vào chân Kiều Sơn, lòng bà lạnh toát.
Nếu là bà thì sao?
Liệu Kiều Hân có không chút do dự mà đánh vào chân bà rồi bảo Cố Châu đánh què chân bà không?