Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 972: Tỉnh Rồi Sao?
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:59
Cô hơi sững sờ!
Cố Châu rõ ràng là một người tàn tật. Sao anh ta lại có thể mạnh đến vậy?
Cô thật sự đã tính toán sai lầm!
Kiều Niên vừa mới vươn tay ra khỏi chăn, định ngồi dậy thì người đàn ông kia đã đưa tay kéo cô vào lòng.
Kiều Niên không nói nên lời.
Kiều Niên sững sờ một lúc. Cô quay đầu lại, thấy Cố Châu nằm bên cạnh.
Cố Châu khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Kiều Niên. Lúc này anh mới nhìn Kiều Niên. Ánh mắt anh như bầu trời sao rộng lớn.
- Niên Nhi, em tỉnh rồi à?
Giọng nói của anh hệt như lúc hai người vừa ân ái. Nó thấp và gợi cảm, khiến tai người nghe như đang mang thai.
Điều khiến cô xấu hổ nhất là lúc đó anh cứ khăng khăng gọi tên cô. Thậm chí còn ép cô đáp lại, còn bảo cô đừng ngại ngùng.
Trời ơi, đừng ngại chứ?
Giờ nghĩ đến việc mình đã tiếp xúc gần gũi với anh như vậy, mặt cô đỏ bừng không kiểm soát.
Lúc đó, cô không thấy mệt mỏi hay đau đớn gì cả. Giờ thì cô hoàn toàn không thể cử động được nữa.
Kiều Niên mím môi nói.
- Em...
Ờ.
Giọng cô khàn đặc!
Tất cả là lỗi của gã đàn ông trơ tráo này.
Giờ cô không thể cử động hay nói năng gì được nữa!
Kiều Niên nằm bẹp trên giường, lặng lẽ nhích sang một bên!
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Cố Châu cảm nhận được những cử động nhỏ của Kiều Niên, nhỏ giọng hỏi.
- Giờ em đi đâu vậy?
- Em... - Giọng Kiều Niên khàn khàn.
Cô ho khan, khàn giọng nói.
- Hình như em phải bôi thuốc giảm đau và uống thuốc...
Nghe Kiều Niên nói vậy, mắt Cố Châu tràn ngập ý cười. Anh nhẹ nhàng kéo Kiều Niên vào lòng, cắn nhẹ vành tai cô. Lúc này anh mới nói.
- Xem ra em vẫn còn sức. Chúng ta tiếp tục nhé?
Tiếp tục?
Kiều Niên lúc này đã vô cùng mệt mỏi. Cô không muốn tiếp tục nữa. Cô quay sang nhìn Cố Châu.
- Không, em muốn... ừm...
Không chút do dự, Cố Châu hôn lên môi Kiều Niên, áp sát người vào người cô.
Một lúc lâu sau, Cố Châu mới buông Kiều Niên ra. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Niên, ánh mắt anh tràn ngập ý cười.
- Anh phải làm sao đây? Em ngon quá.
- Khụ khụ.
Kiều Niên ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
- Ừm, ông Cố... ừm!
Cố Châu hôn nhẹ lên môi Kiều Niên. Sau khi buông cô ra, anh nghiêm túc nói.
- Em gọi nhầm tên anh rồi. Đây coi như là một hình phạt nho nhỏ dành cho em!
Kiều Niên im lặng.
- Cố Châu, anh... Ồ!
- Lại sai nữa rồi!
- A Châu, đừng. Ồ!
Kiều Niên thật sự không muốn tiếp tục tranh cãi với Cố Châu nữa. Vừa rồi Cố Châu là người làm việc. Sao anh ta lại mạnh mẽ đến vậy?
- Chồng... – Kiều Niên gọi nửa chừng, nhưng cô không thể thốt ra từ "chồng" được, chứ đừng nói đến việc nhìn vào ánh mắt mong đợi của Cố Châu.
- Nếu anh làm thế, cơ thể anh sẽ yếu đi!
- Anh sẽ không!
- Em là bác sĩ!
- Anh đã chờ em bao nhiêu năm rồi!
Kiều Niên im lặng.
Người đàn ông này thực sự đã lên kế hoạch cho cô từ rất lâu rồi.
... .
Sáng hôm sau, tại bệnh viện.
Kiều Sơn và Tô Tuyết ăn sáng trong im lặng.
Ăn xong, Tô Tuyết đứng dậy, vội vã dọn dẹp bát đĩa. Bà cúi đầu im lặng.
Cả phòng bệnh đều rất yên tĩnh. Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Sau khi Tô Tuyết ăn xong, Kiều Sơn ngẩng đầu nhìn bà, nói.
- Bà thật sự muốn làm như vậy sao?
Tô Tuyết đứng chôn chân tại chỗ, xa xa nhìn Kiều Sơn. Bà mím môi gật đầu. Sợ Kiều Sơn lo lắng cho mình, bà nói.
- Em biết phải làm sao.
Tô Tuyết đã nghĩ ra một kế sách hoàn hảo.
Bà rời khỏi phòng bệnh của Kiều Sơn, đi thẳng đến phòng bệnh của Kiều Hân. Bà đóng cửa lại và thấy vẻ mặt u ám của Kiều Hân.
Tô Tuyết đang định nói thì nghe thấy những người đứng ngoài cửa phòng bệnh của Kiều Hân xì xào bàn tán.
- Các người nghe chưa? Chính là người phụ nữ trong phòng bệnh này đã tự tay đánh gãy chân cha cô ấy!
- Tôi nghe nói Kiều Sơn thật đáng thương. Đứa con gái mà ông ấy vất vả nuôi nấng bấy lâu lại đánh gãy chân ông ấy rồi. Thật kinh khủng!
- Thật là vô ơn!
- Loại đàn bà này không đáng sống!
... .
Tô Tuyết ngồi trong phòng bệnh của Kiều Hân. Cả bà và Kiều Hân đều nghe rõ mồn một những gì người bên ngoài nói.