Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 988: Em Là Em Ruột Của Chị
Cập nhật lúc: 04/09/2025 12:00
Hôm nay Tống Vũ đã quay xong bộ phim cổ trang. Cô đang lái xe về căn hộ thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Cô thản nhiên bấm nút trả lời và hỏi.
- Alo?
- Là Tống Vũ phải không?
Một giọng nói dịu dàng vang lên trong điện thoại.
- Vâng, cho tôi hỏi cô là ai? - Tống Vũ hơi nhướng mày. Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng cô nhất thời không nhớ ra.
- Em là em ruột của chị!
Sắc mặt Tống Vũ hơi thay đổi. Cô dừng xe bên đường, hơi nhíu mày. Cô lạnh lùng nói.
- Cô gái, nếu cô tung tin đồn thất thiệt, tôi sẽ gửi thư mời của luật sư!
- Tống Vũ, nếu chị không tin, em có thể làm xét nghiệm ADN với chị. Em đang đợi chị ở Starbucks. Nếu chị không xuất hiện trong vòng một tiếng, em sẽ đi loan tin!
Tống Vũ nhíu mày. Trước đây, nhiều người đã từng đe dọa cô đòi tiền, nhưng lần này, người gọi rất lạ. Cô ta không đòi tiền mà lại kể cho cô nghe về hoàn cảnh của mình.
Cô là con gái nuôi của nhà họ Lục. Mọi người trong giới đều biết về cô, nhưng người ngoài thì hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh gia đình cô.
- Nếu cô còn dọa tôi nữa, tôi sẽ gửi thư mời luật sư! - Tống Vũ thăm dò nói.
- Em đã gửi cho chị báo cáo ADN của em và chị rồi. Chị xem em có nói dối không nhé!
Ngay khi đối phương vừa nói xong, Tống Vũ liền nhận được một tin nhắn đầy màu sắc. Khi cô mở ra, sắc mặt cô liền thay đổi.
Đối phương chắc hẳn đã chuẩn bị trước.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tống Vũ nắm chặt vô lăng. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định gặp người đó.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết về hoàn cảnh của mình.
Khi Tống Vũ lái xe đến cửa hàng Starbucks, cô đỗ xe và bước vào một cách nghiêm nghị.
Người gọi nói rằng cô ta đang mặc đồng phục JK. Cô nhìn quanh. Khi thấy người phụ nữ trong góc, cô bước tới.
Cô ngồi xuống đối diện người đó. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ, nét mặt cô thoáng thay đổi. Cô tháo kính râm ra, vẻ mặt không thể tin được.
- Chị ơi, em tên là Tống Tuyết. - Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt Tống Tuyết. Cô đưa tay về phía Tống Vũ, để lộ hàm răng nanh xinh xắn đáng yêu.
Tống Vũ chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ ngồi đối diện lại giống hệt mình. Điểm khác biệt duy nhất là Tống Tuyết hơi mũm mĩm.
Cô hoàn toàn chắc chắn rằng Tống Tuyết chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Tống Vũ nhìn tay cô ta nhưng không đưa ra. Thay vào đó, cô nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
- Tôi không chắc chúng ta có phải người nhà không nữa.
Tống Tuyết không hề cảm thấy ngượng ngùng. Cô rụt tay lại và mỉm cười với Tống Vũ.
- Chị ơi, nếu ở nhà không có chuyện gì xảy ra, em đã không tìm chị.
Nếu ở nhà không có chuyện gì xảy ra, cô ta đã không tìm cô sao?
Tống Vũ cảm thấy lời nói của Tống Tuyết rất kỳ lạ. Cứ như thể Tống Tuyết luôn biết cô ở đâu, nhưng cô ta lại không tìm kiếm.
Cô có linh cảm không lành. Cô mím môi, lấy bấm móng tay ra một cách sốt ruột và nói.
- Cắt móng tay đi!
Tuy Tống Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, nhưng cô vẫn lo lắng. Cô phải tận mắt chứng kiến kết quả.
Tống Tuyết mỉm cười thông cảm. Cô cầm bấm móng tay và cắt một ít móng tay.
Tống Vũ lấy ra một chiếc túi niêm phong, ra hiệu cho Tống Tuyết bỏ móng tay vào.
Cô cất chiếc túi niêm phong đi và lạnh lùng nhìn Tống Tuyết.
- Tôi không quan tâm cô nghĩ gì. Tôi chỉ muốn bảo cô tránh xa tôi ra, đừng cản đường tôi!
Nhìn trang phục của Tống Tuyết, cô biết gia cảnh nhà họ Tống chỉ ở mức trung bình, chắc chắn không thể so sánh với nhà họ Lục.
- Người nhà mình bị g.i.ế.c mà chị không quan tâm sao? - Tống Tuyết nắm lấy tay Tống Vũ, ủy khuất hỏi.
Tống Vũ rụt tay lại, lạnh lùng nói.
- Tôi còn không biết cô có phải là kẻ mạo danh hay không!
Nói xong, Tống Vũ bỏ đi không chút lưu tình.
... .
Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà họ Cố.
Trần Thanh đang định rời đi thì thấy xe của Kiều Niên ở cửa viện. Anh dừng lại.
Thấy Lục Giang và Lục Kỳ cũng ở trong nhà, Trần Thanh mỉm cười lịch sự.
- Thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia và Lục tiểu thư, mời vào!
Lục Giang không để ý đến nụ cười trên mặt Trần Thanh, anh hỏi.
- Nhị thiếu gia đâu?