Trầm Mê - Chương 8: Con Mồi Tất Thắng.

Cập nhật lúc: 17/10/2025 05:10

Mặt sông giăng làn sương mỏng như khói, những tán liễu cắm rễ tựa hồ trong cõi tiên cảnh.

Cố Vân Dực đưa tay về phía cô.

“Đoạn này khó đi.”

Cô liếc nhìn, rồi tránh đi ánh mắt anh, khẽ đặt tay mình vào tay anh.

Hai người một trước một sau, giờ này cũng chưa muộn, bờ sông nối liền khu du lịch, các quầy hàng nhỏ vẫn còn sáng đèn.

Một bên sáng, một bên tối, nhịp tim lại càng loạn nhịp.

Từ trong xe bước ra, anh mang theo một gói vải đỏ, trông giống hệt đạo cụ trong phim cổ trang mà cô từng xem. Bên trong là một đôi khóa vàng. Dù chưa từng trải qua, nhưng chỉ liếc mắt, cô cũng hiểu ngay chúng tượng trưng cho điều gì.

Bất cứ thứ gì thành đôi, nhất là còn khắc hình rồng phượng, thì chẳng cần nói cũng biết ý nghĩa ra sao.

“Cái này là gì vậy?”

“Trước khi anh đi Nam Thành, ông nội đưa cho anh. Năm xưa lúc mẹ em mang thai, ba mẹ anh và mẹ em từng đính ước. Nếu em là con gái, thì sau này sẽ gả cho anh.”

“Anh còn tin mấy chuyện này sao?”

Dù nhìn ở góc độ nào, Cố Vân Dực cũng không giống loại người cổ hủ. Thời đại này ai còn tin chuyện “chỉ phúc vi hôn” nữa chứ. Dù mẹ cô không hoàn toàn ủng hộ cô theo nghề vẽ truyện, nhưng cũng chẳng cổ hủ tới mức bắt cô làm theo mấy lời hứa hẹn từ mấy chục năm trước.

“Không phải anh tin, mà là… ông nội, rồi mẹ em, cũng chẳng phải kiểu người cố chấp đâu.”

Suy nghĩ của cô gần như viết hết trên gương mặt, bị anh một câu chọc thẳng. Cô hơi ngượng ngập, chớp mắt liên hồi.

“Vậy… ý anh là…”

“Không phải vì lời hẹn ấy.”

Thứ này chỉ là cái cớ để anh đến gần, là tấm vé cho phép anh bước vào đời cô, đặt xuống gánh nặng và tìm lý do để lại bên cạnh cô.

“Là vì em.”

Cố Thanh Vũ không ngờ một người như anh lại thẳng thắn đến vậy. Hình ảnh anh trong lòng cô luôn quá đỗi trầm ổn, tựa hồ như chẳng bao giờ để lộ cảm xúc. Nhưng lúc này anh lại mỉm cười nhìn cô, mà trong nụ cười ấy vẫn ẩn giấu một loại khí thế sắc bén, từng trải sóng gió nửa đời.

Cái nhìn ấy chỉ lướt qua cũng khiến cô hoảng loạn.

“Vậy nên… em có muốn thực hiện lời hứa này không?”

Anh bất chợt nghiêng người tới gần, hai ngón tay nâng cằm cô lên.

“Lời hứa… gì cơ…”

Cô biết rõ nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác, đôi tai đỏ bừng. Trái tim cô loạn nhịp, vừa hồi hộp, vừa hoang mang vì cảm xúc dâng trào quá nhanh.

Dưới lực nhẹ từ ngón tay anh, cô ngẩng đầu. Trong mắt anh là một thứ cảm xúc xa lạ, mạnh mẽ và quyết liệt.

“Gả cho anh.”

Khi hai người trở về nhà, đèn lớn trong sân đã tắt, chỉ còn chiếc đèn dưới hiên hắt ánh sáng ấm áp dẫn lối.

Nghe thấy tiếng động, mẹ cô – bà Giang Hoa – từ trong phòng bước ra.

“Về rồi à? Cũng còn sớm nhỉ.”

“Vâng.”

Giờ phút này, chỉ cần đối diện với mẹ thôi, lòng cô đã ngổn ngang trăm mối. Bởi lẽ, vừa rồi Cố Vân Dực đã nói, mẹ từ lâu đã biết hết chuyện này – rằng cô và anh chính là một đôi “vị hôn phu, vị hôn thê”.

Thì ra, những ngày qua, mẹ để cô tiếp khách, để mặc cô quấy rầy anh đưa đi khắp nơi, tất cả đều là sự sắp đặt ngầm.

Chỉ có cô… hoàn toàn không biết gì.

“Con mệt rồi, con về phòng trước đây.”

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy. Giang Hoa hơi ngẩn người, liếc nhìn Cố Vân Dực, rồi lập tức hiểu ra tất cả những điểm bất thường mấy ngày qua.

“Con đã nói với con bé rồi sao?”

Nửa tiếng trước—

Khi anh nói “gả cho anh”, Cố Thanh Vũ hoàn toàn ngẩn ngơ.

Cô ngã vào trong n.g.ự.c anh, bất động, thậm chí quên cả né tránh, chỉ ngây dại nhìn anh. Trong đáy mắt anh, sự trầm lắng dần chuyển thành dịu dàng, sau đó lại bị phủ kín bởi một tầng ham muốn sâu sắc.

Đối diện với khát vọng ấy, cô như trở thành con mồi mà anh quyết chí phải có được.

Khi trán anh chạm lên trán cô, ngay khoảnh khắc sắp hôn xuống, ánh mắt bối rối của cô đã khiến anh khựng lại.

Nụ hôn rơi xuống vẫn nhẹ như lông vũ, nhưng với cô, toàn thân như bị hút cạn sức lực, mềm nhũn dựa vào n.g.ự.c anh.

“Có thể chứ?”

Anh khẽ vỗ lên lưng cô. Đầu óc cô quay cuồng, nụ hôn kia như ly rượu mạnh, dẫu môi anh đã rời đi, cô vẫn chưa thoát khỏi dư vị men say.

“Nhanh vậy sao?”

Bà Giang Hoa vốn nghĩ, anh sẽ chờ đến khi họ lên Bắc Kinh mới nói ra.

Cố Vân Dực thu lại dòng suy nghĩ, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Thật ra vốn dĩ kế hoạch của anh là đến đêm trước khi rời đi mới nói, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Con hổ nằm phục trong lòng, chỉ khi gặp phải uy h.i.ế.p mới bừng tỉnh.

“Vẫn là nói ở Nam Thành thì hơn, sợ đến Bắc Kinh em ấy sẽ thấy khó chịu.”

Cuộc trò chuyện của hai người chấm dứt khi cửa phòng bật mở, Giang Hoa có chút chột dạ, vội cầm chổi quét dọn. Còn Giang Thanh Vũ thì không nói gì, chỉ im lặng đi thẳng vào phòng mình.

“Con bé giận à?”

“Không.”

Cố Vân Dực treo áo khoác lên giá, giọng điềm đạm: “Chỉ là hơi ngại thôi.”

“Thế thì tốt. Xác định là thứ Tư đi sao?”

“Vâng, định rồi, vé cũng mua rồi. Dì thật sự không đi cùng bọn con à?”

Giang Hoa khẽ lắc đầu.

“Dì muốn ra đi trong dáng vẻ rạng rỡ nhất.”

Một câu nói khiến tâm trạng Cố Vân Dực tụt xuống vài phần. Giờ anh mới hiểu lời ông nội từng nói: Giang Hoa rất cứng cỏi, y như ba của  bà, và Giang Thanh Vũ có lẽ cũng thừa hưởng phần tính cách đó từ mẹ và ông ngoại.

Nếu không thì sao đến giờ em ấy vẫn chưa chịu gặp anh cho ra lẽ?

“Thanh Vũ.”

Là mẹ đang gọi.

Giang Thanh Vũ thu dọn bản thảo vẽ trên bàn, vội đặt một cuốn tạp chí thời trang lên trên. Sau khi vào phòng, Giang Hoa chẳng nhìn gì trên bàn con gái, chỉ ngồi xuống giường, nắm lấy tay cô.

“Năm đó khi con chào đời, nhỏ xíu thế này thôi, mẹ còn lo không biết con có thể lớn nổi không. Vậy mà thoắt cái, giờ đã đến tuổi gả chồng rồi.”

“Mẹ…”

“Thanh Vũ.” Giang Hoa nhìn thẳng vào mắt con, ánh mắt dịu dàng như muốn nhìn thấu cả lòng cô.

“Con có thích Vân Dực không?”

“Con… không biết…”

Giang Hoa gật đầu, đổi cách hỏi:

“Vậy nghĩa là không thích. Ngày mai mẹ sẽ để nó đi, từ nay không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của con nữa.”

“Mẹ!”

Giang Hoa đứng dậy mở cửa phòng, Giang Thanh Vũ hốt hoảng gọi bà, quên mất cả che giấu tâm trạng. Bà quay lưng lại, khẽ mỉm cười, lúc xoay người trở lại thì nét mặt lại bình thản như cũ.

“Vân Dực là một đứa trẻ tốt. Mẹ và ông ngoại con sẽ không nhìn nhầm người, càng không bao giờ hại con gái của mình

“Nếu con đã muốn từ bỏ, thì những dịu dàng và rung động nó dành cho con… cũng dừng lại tại đây thôi.”

Lần này Giang Hoa thật sự đi rồi. Bà nói nhiều lắm, nhưng điều khiến Giang Thanh Vũ để tâm nhất lại là hai câu cuối.

Mẹ và ông ngoại sẽ không hại cô. Và sự dịu dàng mà Cố Vân Dực mang đến, đến lặng lẽ, thấm vào tim từ khi nào không hay, khiến cô chẳng nhận ra mình đã dần nghiện mất rồi.

Ngoài hiên, giọt nước mưa tích tụ thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, đọng lại nơi vũng nhỏ dưới sân. Viên đá xanh sau bao năm bị ngấm nước cũng lõm thành một hốc nhỏ.

Giang Thanh Vũ nằm bò trên bàn, tiếp tục vẽ phác thảo. Không có nắng, bữa trưa cũng bỏ qua, mãi đến khi âm thanh bên ngoài vọng vào, cô mới ngẩng đầu, xoa xoa mắt thì đã là buổi chiều.

Mẹ không ở nhà, ăn xong cơm trưa đã đi uống trà với bạn bè. Hồi lâu cũng không thấy Cố Vân Dực ra ngoài hút thuốc, vậy chắc anh cũng không có ở đây.

Cơ hội vừa khéo, cô có thể ra ngoài hít thở. Sau đêm hôm qua, tâm trạng cô rối như tơ vò. Cứ ngồi chăm chú trước bản thảo, nhưng chẳng vẽ nổi bức nào ra hồn.

Cố Vân Dực… người đàn ông này rất dịu dàng, đối xử với ai cũng tốt. Ở bất cứ phương diện nào, anh đều là một người xuất sắc. Nhưng giữa anh và cô luôn tồn tại một khoảng cách mơ hồ.

Một người bẩm sinh ưu tú, liệu có thể đi chung đường với một kẻ “cá muối” như cô không?

Bảo cô từ chối… nhưng nhớ lại đêm qua bên bờ sông, cô lại chẳng thốt ra nổi lời từ chối nào.

Hộp thạch cô mua hôm qua vẫn để trên kệ bếp, tìm mãi chẳng thấy đâu.

“Em đang tìm cái này à?”

Cố Vân Dực bỗng cất tiếng, khiến cô giật nảy mình.

Đang nghĩ ngợi về anh, lại có cảm giác như bị bắt quả tang.

Nhìn sang, thấy hộp thạch to đùng đang yên vị trong tay anh, đã bị ăn mất một nửa. Hai bên má anh phồng lên, có vẻ như rất hài lòng với hương vị đó.

“Anh ăn hết rồi, để anh đền cho em.”

Hóa ra Cố Vân Dực cũng thích ăn thạch.

Câu “không cần đâu” còn chưa kịp thốt ra, anh đã tiện tay cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Giang Thanh Vũ vốn định ngăn anh lại, chẳng hiểu sao cuối cùng lại ngoan ngoãn theo anh lên xe.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.