Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 25: Quận Chúa Nắm Thóp Gì Của Ngươi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:05
Nếu có ai viết thoại bản về Triệu Vô Cực, e rằng đó sẽ là một thiên anh hùng ca lay động lòng người.
Triệu Vô Cực từ nhỏ gia cảnh nghèo khó nhưng lại sở hữu thiên tư và cốt cách phi thường.
Dựa vào chút võ nghệ lén học được, hắn tự mày mò luyện thành bản lĩnh.
Vừa làm thuê trông coi nhà cửa, vừa miệt mài đọc sách thánh hiền.
Sau đó, trong kỳ khoa cử, hắn đã đỗ bảng vàng.
Chỉ tiếc xuất thân hàn môn, không có chỗ dựa.
Hắn lại không chịu xu nịnh, nên bị phân đến một huyện nhỏ xa xôi làm huyện lệnh.
Nơi ấy, dân chúng khổ cực, bọn hào phú câu kết quan lại, hoành hành ngang ngược.
Triệu Vô Cực vì dân lên tiếng, liền bị ám sát.
Nhờ võ nghệ cao cường và ý chí sắt đá, hắn liều mạng mở đường máu, tiến thẳng về kinh dâng đơn cáo trạng.
Hoàng thượng nổi giận, lập tức tịch thu gia sản, lưu đày toàn bộ quan tham.
Lại vì khí phách trung nghĩ dũng liệt và lòng trung thành son sắt, hắn được phá lệ thăng làm Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Hiện giờ, Lưu Y Y hận không thể dí sát mặt vào Triệu Vô Cực để tìm ra bí mật nào đó.
Ngay cả một nam nhân như hắn cũng cảm thấy khó xử trước ánh nhìn soi mói ấy.
“Lưu cô nương, tại hạ có chỗ nào không ổn sao?”
Lưu Y Y đưa tay che miệng, nhỏ giọng:
“Ngươi nói thật đi, quận chúa nắm thóp gì của ngươi vậy?
Có phải ngươi g.i.ế.c người bị nàng bắt gặp không?”
Đường đường là Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Vậy mà lại đi làm trộm.
Còn là trộm trong phủ Thôi thừa tướng.
Nếu bị bắt thì tiêu đời!
Triệu Vô Cực chắp tay:
“Triệu Vô Cực quang minh lỗi lạc, không có thóp gì để người nắm.
Chỉ là Quận chúa có ơn với ta.”
Lưu Y Y tròn mắt nhìn Tần Kim Chi.
Quận chúa không hại người đã là may, giờ lại còn… có ơn?
Tần Kim Chi thật muốn kéo Lưu Y Y quăng ra ngoài.
Lần đầu nàng thấy có người tâm tư viết rõ lên mặt, chẳng giữ nổi bí mật nào.
“Ngươi nghĩ, nếu không có ta, hắn thật sự có thể dâng sớ cáo trạng thành công sao?”
Chốn triều đình, quan hệ chằng chịt, quan lại bao che cho nhau.
Bọn họ dám hoành hành một phương mà vẫn ngang nhiên, tất nhiên đều có dây mơ rễ má với kinh thành.
Một mình Triệu Vô Cực, cho dù võ công cao tới đâu, một khi vào kinh, đừng nói dâng sớ tố cáo, việc sống sót qua giờ Ngọ đã không nắm chắc.
Triệu Vô Cực cảm kích nói:
“Đa tạ quận chúa cứu mạng.
Nếu không có người, e rằng vị trí Thiếu khanh này, Triệu Vô Cực cả đời cũng không thể ngồi vào.”
Tần Kim Chi phẩy tay:
“Chuyện nhỏ. Việc Phó gia thế nào rồi?”
Triệu Vô Cực đáp:
“Người đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngày mai bái kiến hoàng thượng.”
Tần Kim Chi gật đầu, khóe môi khẽ cong.
Nàng đang mong được nhìn vẻ mặt của hai nhà Thôi và Phó sau khi nghe tin.
Triệu Vô Cực nói thêm:
“Nếu còn việc gì, xin cứ truyền gọi ta đến gặp, để quận chúa khỏi phải vất vả đi lại.”
Tần Kim Chi rút từ trong n.g.ự.c ra một chiếc ngọc bội:
“Nhân chứng đã có, chẳng lẽ lại thiếu vật chứng?”
Lưu Y Y trừng mắt, nàng biết mà, Tần Kim Chi mà một ngày không hại người là cả người ngứa ngáy.
Đây chẳng phải tín vật mà Phó Cẩn Niên dùng để cầu kiến sao?
Giờ lại biến thành… vật chứng?
Tần Kim Chi liếc mắt ra hiệu.
Lưu Y Y nghi hoặc, khóe mắt giật giật.
Tần Kim Chi lại ra hiệu.
Khóe mắt Lưu Y Y lại giật thêm cái nữa.
Tần Kim Chi bất đắc dĩ:
“Đưa phần phấn U Minh hoa còn lại cho Triệu Vô Cực.”
Lưu Y Y ôm c.h.ặ.t t.a.y áo:
“Làm gì?”
Tần Kim Chi cười giả lả:
“Gài tang chứng chứ sao, chẳng lẽ đem ăn?”
Lưu Y Y bĩu môi:
“Quận chúa, lần sau làm chuyện xấu có thể tránh nói trắng ra được không?
Nói thẳng thế này, ta hơi… ngại.”
Vừa nói, nàng vừa lấy chỗ phấn thuốc còn sót lại lúc trước bôi lên hộp gấm, đặt lên bàn.
Triệu Vô Cực vừa cầm lọ thuốc, Lưu Y Y đã vội nhắc:
“Cẩn thận, dính phải sẽ nôn máu, không cứu kịp thì c.h.ế.t đó.”
Triệu Vô Cực chắp tay:
“Đa tạ Lưu cô nương nhắc nhở, Triệu mỗ nhất định cẩn trọng.”
Lưu Y Y lưu luyến:
“Nếu được… ta nói là nếu thôi nhé, xong việc có thể trả lại cho ta không?
U Minh hoa ở kinh thành chỉ có một cây, thật sự hiếm lắm.”
Tần Kim Chi thở dài, không muốn nghe thêm, đứng dậy:
“Trời đã tối, ta phải hồi cung.
Triệu đại nhân, ngày mai tất cả trông cậy vào ngươi.”
Triệu Vô Cực nghiêm giọng:
“Không phụ kỳ vọng của quận chúa.”
Tần Kim Chi túm cổ áo Lưu Y Y lôi ra ngoài, nàng ta còn ngoái đầu nói với theo:
“Triệu đại nhân, cái đó thật sự hiếm lắm đó.”
Triệu Vô Cực không biết đáp sao, chỉ lẳng lặng cất kỹ lọ sứ.
Ngày hôm sau.
Triệu Vô Cực vào cung hồi báo.
Phó thị lang và Thôi thừa tướng cũng được triệu đến ngự thư phòng.
“Triệu ái khanh, chuyện này có kết luận chưa?”
Triệu Vô Cực quỳ xuống:
“Tâu hoàng thượng, thần đã điều tra rõ.
Vụ việc quận chúa trúng độc, quả thực là Thôi gia cùng Phó gia thông đồng, chứng cứ xác thực, xin bệ hạ định tội!”
Hoàng đế đập bàn:
“Thôi thừa tướng! Phó thị lang! Hai người còn gì để nói?”
Cả hai đồng thanh:
“Hoàng thượng! Thần bị oan!”
Thôi thừa tướng giận dữ nhìn Triệu Vô Cực:
“Ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?
Thôi gia và Phó gia chưa từng đắc tội ngươi, sao ngươi vu hãm trung thần?”
Triệu Vô Cực không thèm liếc ông ta, tâu:
“Hoàng thượng, nhân chứng và vật chứng đang chờ ngoài điện, xin bệ hạ cho truyền.”
Hoàng đế lạnh giọng:
“Truyền!”
Phó thị lang và Thôi thừa tướng đưa mắt nhìn nhau.
Không lâu sau, hai người bị áp giải vào.
Phó thị lang vừa quay đầu nhìn, lập tức trợn tròn mắt:
“Phó Hải? Sao lại là ngươi?”
Người này chính là quản gia thân tín của đại phòng Phó gia.
Vừa thấy Hoàng thượng, Phó Hải đã quỳ rạp xuống đất, hoảng hốt nhìn Phó thị lang:
“Lão gia, cứu ta với!”
Phó thị lang quay sang Triệu Vô Cực:
“Triệu đại nhân, ý ngươi là gì đây?”
Triệu Vô Cực hỏi:
“Người này là thân tín của Phó thị lang?”
Phó thị lang:
“Tất nhiên, Phó Hải là thân tín của ta.”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“Vậy thì đúng rồi.
Tâu Hoàng thượng, kẻ này đã khai nhận chính hắn là người bôi phấn U Minh hoa lên hộp gấm.
Mà thứ này là do hạ nhân Thôi phủ, tên là Thôi Lục đưa cho hắn.”
Thôi thừa tướng quay phắt lại, bên cạnh Phó Hải quả nhiên có một tiểu tư khôi ngô đang quỳ.
“Ngươi là ai? Sao dám mạo danh hạ nhân Thôi phủ?”
Thôi thừa tướng chưa từng thấy hắn bao giờ.
Thôi Lục bình tĩnh đáp:
“Hồi thừa tướng, tiểu nhân vốn là người chuyên chăm sóc hoa cỏ trong hoa viên của tiểu thư, thừa tướng chưa gặp cũng là bình thường.”
Thôi thừa tướng nhíu mày.
Thôi Oánh vốn được gia tộc cưng chiều, nên hoa viên cũng có người hầu riêng.
Hạ nhân đông như kiến, ông quả thật chưa từng thấy người này.
Thôi thừa tướng quát:
“To gan! Ngươi dám vu hãm thừa tướng!”
Thôi Lục cung kính:
“Tiểu nhân không dám, chỉ làm theo lệnh của thừa tướng mà thôi.”
Triệu Vô Cực dâng một phong thư và một bình sứ.
Hoàng đế mở thư, sắc mặt lạnh lại, rồi tức giận đến mức bật cười:
“Thôi thừa tướng, uy phong của ngươi thật lớn lắm thay!”