Trò Chơi Tử Thần [vô Hạn] - Chương 123 (2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:57

Vì càng nắm giữ nhiều thẻ bài, càng dễ chơi đến cuối trò chơi, từ đó mới có thể trở thành người thắng cuộc, nhận được manh mối.

Cũng chính vì hành động của Phương Mẫn và Ngãi Tiêu mà mâu thuẫn giữa các người chơi ngày càng lớn, khiến trò chơi này biến động không ngừng.

Sau đó, khi Mã Vũ chỉ còn lại hai thẻ bài cuối cùng, đã rút được thẻ bài giống nhau, đáng lẽ anh ta phải bị loại vào lúc này, nhưng anh ta lại gian lận bằng cách giữ lại cặp thẻ bài đó, mục đích cũng là hy vọng kéo dài thời gian ở lại trong trò chơi và trở thành người thắng cuộc cuối cùng.

Ngoài ra, bao gồm cả Ngãi Tiêu và Dư Tô, sau này cũng đã sử dụng đạo cụ để phe mình giành chiến thắng.

Tất cả điều này, đều vì manh mối sẽ chỉ được giao cho người thắng cuộc.

Nhưng nếu ngay từ đầu, khi APP ban hành quy tắc đã nói rõ “sau khi manh mối xuất hiện, những người chơi còn sống có thể chia sẻ”, thì các người chơi sẽ chỉ cố gắng thu thập thẻ bài, để bản thân không phải là người có ít thẻ bài nhất mà thôi.

Như vậy, giai đoạn rút thẻ thứ hai sau đó, sẽ đơn thuần trở thành một trò chơi thủ tục, không có nguy hiểm và kịch tính đối kháng nào, người chơi sẽ không nỗ lực gì để có được manh mối, trò chơi này cũng trở nên vô vị cực độ.

Vì vậy… trong quy tắc, đã đào một cái hố lớn như vậy cho người chơi.

Điểm này, Dư Tô cũng chỉ nghĩ ra khi Mã Vũ c/hết vì vi phạm quy tắc.

Tiếp theo, là dựa vào manh mối để tìm ra cách hoàn thành nhiệm vụ.

Phong Đình nói: “Nốt ruồi đen ở dái tai này, chính là mấu chốt.”

“Nhiệm vụ này hiện tại trông không có liên quan gì đến nhà họ Vương,” Dư Tô khẽ nhíu mày, từ từ nói: 

“Nhưng vì tiêu đề nhiệm vụ là nhà họ Vương, thì không thể không liên quan, nên chủ nhân của cái tai này, chắc chắn có liên quan đến vụ án di/ệt mô/n nhà họ Vương. Có lẽ, đây chính là đặc điểm của hung thủ? Chúng ta tìm ra h/ung th/ủ này, nhiệm vụ cũng sẽ hoàn thành.”

Phong Đình gật đầu, nói: “Đây là khả năng lớn nhất, chúng ta chỉ có thể đợi trời sáng rồi đi hỏi thăm trong làng.”

Dù đã có manh mối hu/ng th/ủ có nốt ruồi đen trên tai, nhưng người chơi không biết người như vậy, cách duy nhất là hỏi người dân trong làng.

Lâm Khôn hỏi: “Vậy tối nay… cứ về nghỉ ngơi trước đã?”

“Về đi, ban đêm hành động vốn không an toàn.”

Dư Tô vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết hơi trầm từ trong nhà họ Vương phía sau.

Theo tiếng kêu đó, liên tiếp vang lên những tiếng cầu xin, khóc lóc hoảng sợ hỗn loạn, và sau một tiếng quát lớn của người đàn ông thì tiếng động đột nhiên nhỏ dần, cùng với những tiếng như chặ/t xương bằng da/o.

Chỉ nghe những tiếng động đó, trong đầu Dư Tô đã hiện lên một khung cảnh gi/ết người rợn người.

Sau khi tiếng ch/ặt xương cũng biến mất, nhà họ Vương hoàn toàn im lặng, như thể không có gì xảy ra.

Lâm Khôn nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi: “Có nên qua xem một chút không?”

Dư Tô nói: “Dù sao tôi cũng không đi.”

Phong Đình đứng dậy, nhét hộp gỗ vào túi, nói với Dư Tô: “Về ngủ trước đi, chuyện khác đợi sáng mai rồi nói.”

Hai người tách Lâm Khôn ra, đi về phía nhà họ Lý.

Ngôi nhà của bà Lý là một căn nhà cấp bốn nhỏ, bên ngoài chỉ được bao quanh bởi hàng rào tre đan, khi hai người về không cần làm phiền vợ chồng bà Lý, nhẹ nhàng mở cổng rào, nhẹ nhàng về phòng ngủ.

Lúc này, Phong Đình mới hỏi Dư Tô: “Trước đó ở ngoài nhà họ Vương, cô có nghe ra gì không?”

Dư Tô gật đầu, nói nhỏ: “Trong những tiếng kêu đó, tiếng đầu tiên nghe như bị bịt miệng, âm lượng không lớn, những tiếng sau đó, ban đầu là tiếng của người lớn, sau đó nhỏ hơn rất nhiều, cuối cùng là một tiếng kêu của một cô gái, rồi im bặt.

Trước đây tôi có nghe nói, tổng cộng có bảy người ch/ết, cộng thêm thông tin do những người chơi khác cung cấp, nạn nhân là hai vợ chồng già nhà họ Vương, hai người con trai và con dâu của họ, cùng với cháu gái. Ban đầu bị gi/ết chắc là cặp vợ chồng già đó, vì là g/iết người vào nửa đêm, nên họ đã ch/ết trong giấc ngủ, không phát ra tiếng động, sau đó tiếng hét đầu tiên có lẽ là của con dâu.

editor: bemeobosua

Sau đó những người khác bị đá/nh thức, nhưng họ chắc chắn không thể nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra ngay lập tức, nên hành động của họ là đi đến chỗ người phát ra tiếng động để xem tình hình.”

Cô nói đến đây, Phong Đình tiếp lời: 

“Con dâu và con trai đương nhiên ngủ cùng một phòng, người phát ra tiếng hét là con dâu, có thể người ch/ết là con trai, khi cô ta hét lên đá/nh thức những người khác, h/ung t/hủ sẽ có cảm xúc hoảng loạn, dù sao với sức một mình hắn, không thể đồng thời đối phó với vài người.

Nếu tôi là h/ung th/ủ, sẽ không giế/t con dâu phát ra tiếng hét ngay lập tức, mà sẽ lấy cô ta làm con tin, đe dọa những người nhà họ Vương khác không được chạy ra ngoài cầu cứu hoặc la lớn. Vì điều này, nên những tiếng động sau đó mới nhỏ dần, truyền ra từ trong phòng là tiếng cầu xin và khóc lóc, không ai la hét cầu cứu.”

Dư Tô trầm giọng nói: “Chắc là như vậy rồi, sau đó hu/ng th/ủ không biết bằng cách nào, vẫn gi/ết ch/ết tất cả bọn họ, điều này có thể khác với kế hoạch ban đầu của hắn, nên hắn không lục soát kỹ trong nhà đã bỏ đi, vì vậy nhà họ Vương mới còn lại một người sống sót.”

“Có thể xác định là hu/ng th/ủ có mâu thuẫn với vợ chồng già nhà họ Vương, và một trong những người con trai.” 

Phong Đình nói: “Ngày mai cứ đi hỏi thăm trong làng xem, trước đây trong làng có người đàn ông nào có nốt ruồi đen trên tai không.”

Đặc điểm có nốt ruồi đen trên tai, thực ra không dễ dàng hỏi thăm từ miệng người dân. Ai rảnh rỗi đến mức quan tâm người khác có nốt ruồi ở đâu chứ?

Vì vậy, việc họ nói hỏi thăm, chủ yếu là hy vọng tìm được người thân của người này.

Lúc này đã gần một giờ sáng, hai người đều lên giường, sau khi tắt đèn, Dư Tô cố ý nhìn một chút, phát hiện những bó/ng m/a đứng cạnh giường trước đó đã biến mất.

Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi, cô lật người sang một bên, nghe Phong Đình nói: 

“Những nhiệm vụ sau này của cô, tôi cũng có thể làm cùng cô.”

Dư Tô lại lật người trở lại, trong bóng tối nhìn anh ta: “Không cần làm phiền anh, tôi tự mình làm được.”

“Đây là vì chính tôi.” Phong Đình quay đầu nhìn cô, nói:

 “Nhiệm vụ tiếp theo còn khá lâu nữa mới đến, trong thời gian này, tôi nên vào thêm một vài nhiệm vụ để tích lũy kinh nghiệm.”

Dư Tô hỏi: “Vậy những nhiệm vụ của Vương Đại Long và những người khác, anh đều sẽ đi hết sao?”

Phong Đình trả lời: “Tạm thời ngoài nhiệm vụ của Đường Cổ ra, những nhiệm vụ khác tôi đều định đi cùng.”

“…Nhiều quá rồi đấy chứ?” Dư Tô ngừng lại một chút, không nhịn được hỏi: 

“Trong nhiệm vụ thứ mười bốn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phong Đình lật người đối mặt với cô, tuy là trong bóng tối, nhưng hai người được tăng cường thị lực đều có thể nhìn rõ đối phương, Dư Tô nhìn thấy trên mặt anh ta thoáng hiện một chút cảm xúc phức tạp, sau đó anh ta đưa tay ra, xoa đầu Dư Tô một cái, khẽ nói: 

“Ngủ đi.”

“Ồ.” Dư Tô đưa tay ấn tóc, nằm thẳng người, nhắm mắt lại.

Người bên cạnh không phát ra tiếng động gì, Dư Tô nhắm mắt đợi một lát, khẽ hé mắt nhìn sang bên cạnh… phát hiện Phong Đình vẫn còn mở mắt nhìn cô.

Cô nhanh chóng quay đầu hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Mất tập trung.” Phong Đình chớp mắt một cái, quay người để lại cái gáy.

Dư Tô cười hì hì hai tiếng: “Nói thật đi, có phải anh đang lén lút ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của tôi không?”

Phong Đình quay lại, nhanh chóng đưa tay khẽ véo má cô: “Tôi đang xem mặt em dày đến mức nào.”

“…” 

Dư Tô trừng mắt nhìn anh ta: “Nhanh ngủ đi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.