Trò Chơi Tử Thần [vô Hạn] - Chương 156 (2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:07
Họ đi rồi, lại có những người khác đi qua bờ sông. Có người đến rửa tay, có hai đứa trẻ muốn nhảy xuống nước bơi thì bị người lớn xách tai lôi đi.
Chim chóc cũng đến uống nước, cá tôm bơi lội trong nước. Một con tôm sông bò đến, đi dọc theo cơ thể của Dư Tô từ đầu đến chân, rồi vòng qua cô và bơi về phía khác...
Thời gian trôi đi thật chậm. Nằm ở đây, cô chỉ có thể quan sát những thứ này để gi/ết thời gian.
Ánh sáng từ mặt sông chiếu xuống dần dần tối đi.
Đợi đến khi dưới đáy sông trở nên tối đen, đến cả cá tôm cũng không còn hoạt động nữa, Dư Tô mới chợt nghe thấy một tiếng nhắc nhở từ hệ thống.
"Nhiệm vụ cuối cùng được công bố, trong ván game này, người chơi Dư Tô sẽ thực hiện nhiệm vụ với thân phận là một hồ/n m/a. H/ồn m/a ẩn mình vào ban ngày, xuất hiện vào ban đêm. Cứ mỗi khi bốn giờ sáng đến, người chơi phải quay trở lại nơi mình đã ch/ết, tái hiện lại khoảnh khắc cận kề cái ch/ết, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành. Sau mười một giờ đêm, là thời gian h/ồn m/a xuất hiện."
"Người chơi phải che giấu thân phận game thủ của mình, hành động với thân phận NPC h/ồn m/a trong nhiệm vụ lần này, không được tiết lộ thân phận thật, nếu không sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức."
"Trong ván nhiệm vụ này, sẽ có sáu người chơi khác cùng tồn tại. H/ung th/ủ thật sự ẩn giấu trong số họ. Các người chơi sẽ tìm kiếm h/ung t/hủ vào ban ngày, còn người chơi đóng vai h/ồn m/a không được hành động tùy tiện, chỉ có thể chọn xem có gi/ết ch/ết người mà họ đã chọn hay không vào đêm đó."
"Xin người chơi hãy tuân thủ quy tắc nhiệm vụ, đừng hành động tùy tiện như một số k/ẻ s/át nhâ/n, nếu không sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức."
Lời cuối này... Dư Tô có cảm giác nó đang cố tình nhắm vào Bạch Thiên.
Sau khi các quy tắc được công bố, cơ thể cô dần dần khôi phục cảm giác. Mất khoảng ba phút, cô đã có thể cử động tự do.
Và lần này, cô không còn bị sặc nước nữa. Nước cứ như không tồn tại, Dư Tô đứng dưới đáy sông, thậm chí còn có thể hít thở tự do.
Đáng tiếc là cơ thể không hề lớn lên, vẫn là thân thể của một đứa bé hơn ba tuổi.
Dư Tô nhìn cơ thể mình, thở dài một cách bất lực, ngẩng đầu nhìn t/hi th/ể người phụ nữ cách đó không xa, rồi bước tới.
Nhưng thực ra, cô không hề dùng chân để đi thật. Khoảnh khắc cô bước đi bước đầu tiên, cơ thể cô đã từ từ lơ lửng về phía nơi cô muốn đến.
Làm qu/ỷ thật ra cũng khá tiện lợi.
Cô sắp xếp lại mái tóc bồng bềnh của t/hi th/ể người phụ nữ, ấn nó xuống, mới nhìn rõ khuôn mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy, Dư Tô hơi ngẩn ra, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Người phụ nữ này có vài phần giống với dáng vẻ khi trưởng thành của cô. Và lúc này, người giống cô ấy lại trở thành một th/i th/ể đã bắt đầu trương phềnh.
Trên má đối phương thậm chí còn có một chút thịt bị p/hân h/ủy, toàn thân bị ngâm nước đến sưng trắng, trông hơi rùng rợn và buồn nôn.
Dư Tô biết, người này chính là mẹ ruột của mình. Khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm và đáng sợ này của mẹ, trong lòng cô bất giác dâng lên một chút đau đớn.
Cảm giác này xuất phát từ việc người phụ nữ này là mẹ cô. Cho dù từ nhỏ không có mấy ký ức về bà, nhưng sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện năm xưa, cô cũng không khỏi đau lòng thay cho bà.
Ngoài cảm giác này ra, khi nhìn thấy khuôn mặt giống mình lại nằm trước mặt trong dáng vẻ một th/i th/ể đã ch/ết lâu, trong lòng Dư Tô còn có một cảm giác ma mị mơ hồ.
Cô không nhìn thêm nữa, ngẩng đầu nhìn mặt nước đen kịt. Sau khi nảy ra ý nghĩ "muốn lên", cơ thể cô liền nhẹ nhàng nổi lên khỏi mặt nước.
Cô nổi lên mặt nước, cái đầu ướt sũng từ từ nhô ra khỏi mặt nước, nhìn xung quanh.
Đây là một vùng đất rất rộng, hai bên bờ sông là những cánh đồng lúa đầy cây trồng. Nhìn một cái là có thể thấy rất xa.
Căn nhà gần nhất cũng cách đây vài trăm mét.
Đối với Dư Tô, nơi này tuy không quen thuộc, nhưng trước đây cô đã từng đến đây trong đời thực cùng với Phong Đình, nên giờ cũng không đến nỗi không phân biệt được phương hướng.
Cô nổi hẳn lên khỏi mặt nước, hai chân lơ lửng trên mặt sông phẳng lặng, từ từ xoay người, đi về phía con đường đất bên trái.
Tuy không biết những người chơi khác sống ở đâu, nhưng vì đây là nhiệm vụ liên quan đến nhà của cô, ít nhất họ cũng phải ở trong ngôi làng này.
Tốc độ bay của hồ/n m/a vượt xa tốc độ đi bộ của con người. Dư Tô chỉ mất một thời gian rất ngắn đã đến được trong làng.
Ngôi làng lúc này khác với lần cô đến lần trước, nhưng lại giống hệt với ký ức tuổi thơ của cô, không có những ngôi nhà hai ba tầng, chỉ có nhà gạch ngói hoặc nhà đất.
Điều này cho thấy, thời gian xảy ra nhiệm vụ này được đặt vào không lâu sau khi mẹ ruột cô ôm cô nhảy xuống sông.
editor: bemeobosua
Dư Tô từ từ bay vào làng, dừng lại ở căn nhà đầu tiên. Cô lẳng lặng bay đến bên cửa sổ của ngôi nhà, hơi cúi đầu, xuyên thẳng đầu qua cửa sổ.
Cô quay đầu nhìn quanh căn phòng tối đen, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đang nằm ngủ say sưa.
Đôi vợ chồng này rõ ràng không nhận ra có qu/ỷ đang nhìn họ, họ ngủ rất say.
Dư Tô lùi lại một chút, quay người tiếp tục bay về phía trước.
Hết căn nhà này đến căn nhà khác, cô đều kiểm tra bằng cách này. Rất nhanh, cô đã đến được căn nhà thời thơ ấu của mình.
Nơi đây hoàn toàn khác với lần cô đến cùng Phong Đình. Ngôi nhà đổ nát bị cháy đen, một số đồ vật còn sót lại chưa cháy hết vẫn còn ở đó. Khi đến gần vẫn có thể ngửi thấy một mùi khét nồng.
Và trong khoảng sân trống phía trước, còn chất đống một số quần áo và chăn màn.
Dư Tô dừng lại trước đống quần áo chăn màn, cúi đầu nhìn chiếc chăn được cuộn tròn lại, một mảnh ký ức vụn vặt lướt qua trong tâm trí.
Cô nhớ lại đêm hôm ấy, mẹ đã trải chăn ở đây và bảo cô nằm lên ngủ.
Muỗi hơi nhiều, mẹ cô vừa khóc, vừa không quên quạt đuổi muỗi cho cô...