Trò Chơi Tử Thần [vô Hạn] - Chương 157 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:07
157.
Hai mươi phút sau, Dư Tô đã tìm thấy những người chơi khác.
Họ sống trong một căn nhà trống. Đồ đạc trong nhà đều phủ đầy bụi, cho thấy nơi này đã bỏ hoang trước khi họ đến ở.
Khi Dư Tô đến, sáu người chơi đều đang ngồi trên sàn nhà ở giữa phòng chính. Trên đầu một người đàn ông trong số đó, lơ lửng một ký hiệu đầu lâu màu đỏ mờ.
Dư Tô biết, người này chính là đối tượng mà đêm nay cô phải chọn gi/ết hay không gi/ết.
Cơ thể cô lọt vào bức tường, sau khi quan sát một lát, cô lại lùi ra, lơ lửng bên ngoài căn nhà, suy nghĩ một chút.
Trong nhiệm vụ này, tuy có ba loại nhân vật là người chơi thường, hu/ng th/ủ và h/ồn m/a, nhưng để giành chiến thắng cuối cùng thì chỉ cần chia thành hai loại: người chơi và hu/ng th/ủ.
Thân phận của Dư Tô khác với người chơi thường, nhưng kết cục mà họ mong muốn là như nhau - đó là hu/ng t/hủ phải chế/t.
Còn hun/g th/ủ, chỉ cần biết cách chơi, họ cũng có thể ngấm ngầm gây chia rẽ trong số những người chơi khác, khiến họ nghi ngờ lẫn nhau, cuối cùng tự mình giành chiến thắng.
Việc Dư Tô có chọn giế/t người chơi bị chọn vào đêm đó hay không chính là một điểm mấu chốt.
Phần khó nhất đối với cô ở đây chỉ có một: cô không thể xuất hiện vào ban ngày, không thể biết rốt cuộc những người chơi đã vì lý do gì mà lại bỏ phiếu cho người này là h/ung th/ủ.
Vậy thì, những cuộc trò chuyện của những người chơi chưa ngủ này chính là con đường duy nhất để cô có được manh mối.
Cô ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, từ từ bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống những viên ngói xanh trên mái nhà, rồi xuyên qua những khe ngói, ngồi trên xà nhà.
Trong phòng không có đèn. Căn nhà hoang có lẽ đã bị c/ắt điện từ lâu. Họ không biết tìm đâu ra nến và thắp sáng ở nhiều nơi, ánh sáng không đủ, không chiếu tới được chỗ xà nhà.
Dư Tô ngồi trong bóng tối, im lặng cúi đầu nhìn họ.
Người đàn ông có ký hiệu đầu lâu trên đầu trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Lúc này, anh ấy ngồi sau một cây nến, vẻ mặt bình thản, dường như hoàn toàn không nhận ra điều gì sắp xảy ra.
Những người khác cũng ngồi gần đó, mỗi người một nơi, giữ một khoảng cách nhất định với nhau.
Tất cả đều im lặng. Rõ ràng là có sáu người ngồi ở đây, nhưng lại không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Dư Tô lặng lẽ quan sát từ trên cao, thầm nghĩ, người chơi bị chọn này thật sự không phải người bình thường. Trước đây trong nhiệm vụ của cô, khi xảy ra tình huống tương tự, người chơi bị bỏ phiếu đều sẽ trút giận trước khi c/hết.
Hoặc là tìm kẻ cầm đầu đã hại mình để tr/ả th/ù, hoặc là ra tay với bất kỳ ai, cho dù không làm những việc này, ít nhất họ cũng phải tỏ ra sợ hãi và hoảng loạn.
Còn người chơi này, bây giờ lại có vẻ bình tĩnh đến lạ, cứ như đã xem nhẹ chuyện sống ch/ết.
Dư Tô đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía dưới.
Người phá vỡ sự im lặng là một cô gái trẻ. Cô ấy mở lời:
"Hệ thống chỉ không công bố người được chọn, chứ không nói chúng ta không thể tự mình tìm ra. Chỉ cần mọi người nói ra người mình đã chọn, chẳng phải sẽ biết ai là người sẽ c/hết đêm nay sao?"
Dư Tô nhướng mày. Không ngờ người chơi kia không hề bình tĩnh, mà là căn bản không biết mình sẽ ch/ết.
editor: bemeobosua
Nói đi thì cũng phải nói lại, lần bỏ phiếu đầu tiên thường rất khó chọn trúng h/ung t/hủ, vì manh mối nhận được quá ít, nên họ gần như chỉ có thể bỏ phiếu bừa. Vì vậy, chỉ cần hệ thống không công bố danh tính, họ rất khó đoán được người khác đã bỏ phiếu cho ai.
"Vậy thì làm đi. Tôi đếm một hai ba, mọi người cùng chỉ người." Một người đàn ông trung niên đeo kính lên tiếng.
Dư Tô thu lại suy nghĩ, tiếp tục nhìn xuống.
Người đàn ông trung niên vừa đếm vừa đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Khi đếm đến "ba", những người khác lần lượt giơ tay, chỉ vào mục tiêu mà mình đã bỏ phiếu.
Nhưng tình huống xảy ra sau đó lại vô cùng bất ngờ…
Trong sáu người, có hai người không bị ai bỏ phiếu. Ba người khác mỗi người bị bỏ phiếu một lần. Còn lại một người bị bỏ phiếu ba lần. Nhưng ngoài dự đoán của Dư Tô, người bị bỏ phiếu ba lần lại không phải là người đàn ông trẻ tuổi có ký hiệu đầu lâu, mà là một gã đàn ông vạm vỡ.
Và người đàn ông trẻ tuổi kia cùng người đàn ông trung niên đeo kính không nhận được phiếu nào trong lần này.
Dư Tô nheo mắt lại, ngồi trên xà nhà. Ánh mắt đầy hứng thú lướt qua ba người đã chỉ vào gã đàn ông vạm vỡ.
Chắc chắn không chỉ có một người nói dối, và cũng không nhất thiết chỉ có ba người này.
Họ không chịu nói ra người mình thực sự đã bỏ phiếu, có phải vì sợ bị tr/ả th/ù trước khi người đó ch/ết không?
Khả năng này cũng có thể xảy ra. Có lẽ họ đều nghĩ rằng chỉ có mình mình nói dối, nhưng không ngờ điều này lại dẫn đến một kết quả hoàn toàn khác xa với kết quả thật.
Gã đàn ông vạm vỡ bị chỉ vào ngẩn ra một lúc, rồi sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Cơn tức giận khiến cả khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ bừng, mắt trợn to hơn cả chuông đồng.
Hắn bật dậy, trừng mắt nhìn ba người đang chỉ vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Bọn k/hốn các người có bị điê/n không thế? Hôm nay tao có làm gì đâu, các người cũng chẳng tìm được bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến tao, đúng không? Các người dựa vào cái gì mà bỏ phiếu cho tao?!"
Một trong số họ đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Bỏ phiếu cho mày thì sao, mày còn biết hôm nay mày chẳng làm gì à? Nếu mày không phải h/ung th/ủ, tại sao không tích cực tìm manh mối, mà lại chẳng làm gì cả? Tao thấy mày đáng nghi nhất!"
Gã đàn ông vạm vỡ không phải loại người lanh mồm lanh miệng. Sau khi lầm bầm chửi bới vài câu, hắn giơ nắm đ/ấm lên định đ/ánh người.
Hai người chơi khác đã chỉ hắn cũng buộc phải đứng lên, cùng chống trả gã đàn ông này. Ba người đấu một.
Mặc dù trong số họ có người không thực sự bỏ phiếu cho gã vạm vỡ, nhưng đối phương không hề biết. Bây giờ, hắn tức giận muốn gi/ết họ, nên họ buộc phải ra tay tự vệ.
Còn hai người khác thì lùi lại một khoảng cách, đứng nhìn như xem kịch. Một trong hai người này là người đàn ông trẻ tuổi bị bỏ phiếu là h/ung t/hủ đêm nay, người còn lại là cô gái trẻ kia.