Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 114: Phòng Cấp Cứu Chật Kín Người (1)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:47
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Tạ!” – Bà Trương vội vàng đi về phía Tạ Uyển Oánh, nắm chặt lấy tay cô, cảm kích nói lời cảm ơn.
Tạ Uyển Oánh không thể rút tay ra khỏi bàn tay nhăn nheo ấy, chỉ cảm nhận được lực siết chặt mà run rẩy từ lòng bàn tay bà cụ.
Bà Trương suýt chút nữa mất đi một người thân, suýt nữa thì “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.
“Mẹ nó tối qua làm vậy là không đúng, bác sĩ Tạ, bác thay con dâu mình nghiêm túc xin lỗi cháu!” – Bà Trương nói, “Nhưng bác cũng mong cháu hiểu, từ trước đến giờ con dâu bác luôn có tính cách như vậy, rất cứng đầu. Cả nhà bác thường khuyên can mà không được. Nó lúc nào cũng nghĩ bản thân có thể làm được hết, chuyện gì cũng gánh nổi. Bao năm nay, con trai bác công việc bận rộn, nó là người quán xuyến tất cả, không thể phủ nhận là một người con dâu rất tốt. Giờ nó bệnh, cả nhà bác ai cũng lo lắng. Nếu không nhờ các bác sĩ kiên trì kiểm tra và chữa trị cho nó, bọn bác thật sự không biết phải làm sao tiếp tục ——”
Mỗi bệnh nhân, mỗi người nhà đều có câu chuyện của riêng mình. Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng. Bác sĩ chắc chắn sẽ hiểu điều đó. Tạ Uyển Oánh nghĩ rằng có lẽ Tiểu Trương đã kể với bà mình chuyện gì đó, nên bà cụ mới chủ động đến giải thích và cảm ơn cô riêng.
“Bác nghe cháu trai bác nói, con dâu bác đã mắng bác sĩ Tạ.” – Bà Trương hạ giọng nói thêm.
Bác sĩ làm gì, thật ra người nhà bệnh nhân đều nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Đáng cảm ơn thì sẽ luôn biết ơn cả đời.
“Không sao đâu ạ.” – Tạ Uyển Oánh nói – “Chỉ cần bệnh nhân không sao là được rồi.”
“Nghe bác sĩ Tạ nói câu này, bác vừa nghe đã biết cháu là một bác sĩ tốt.” – Bà Trương nói tiếp – “Đợi ba nó về, bác sẽ bảo nó đến tận nơi cảm ơn cháu.”
“Không cần đâu ạ, thật sự không cần.” – Tạ Uyển Oánh có chút ngại ngùng. Dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên kiến tập, không dám nhận hết công lao vốn thuộc về bác sĩ chính – “Là bác sĩ Tào làm phẫu thuật cơ ạ.”
“Bọn bác biết, tất nhiên sẽ đến cảm ơn bác sĩ Tào nữa. Nhưng mà, chuyện khiến cả nhà áy náy nhất là vì con dâu bác mà cháu bị mắng.” – Bà Trương nói.
Gia đình này thật ra cũng không phải người xấu. Trong số người bệnh và người nhà, người thật sự quá quắt thì đếm được trên đầu ngón tay.
Vừa nói, bà Trương vừa sai cháu mình mang túi bánh kẹo đã mua đưa cho Tạ Uyển Oánh:
“Cho các bác sĩ trực ban ban đêm ăn lấy sức. Mấy cháu đừng từ chối, ăn no rồi mới có sức cứu người.”
Nghe bà nói vậy, Tạ Uyển Oánh đành phải nhận lấy, rồi mang vào bên trong phòng giao lại cho sư huynh xử lý.
Hoàng Chí Lỗi nghe xong lời cô, liền đem bánh kẹo đặt vào văn phòng, nói với các y tá rằng ai muốn ăn thì cứ đến lấy. Bác sĩ trực ban và sinh viên y trực đêm đều có thể tự do dùng.
“Tào sư huynh vừa mới về nước, được nghỉ đông mấy hôm, mấy ngày tới anh ấy định đi thăm hỏi các tiền bối.” – Hoàng Chí Lỗi giải thích cho tiểu sư muội biết những ngày này Tào Dũng có thể sẽ không ở bệnh viện.
Tào soái ca là nhân vật nổi bật, mà nhân vật nổi bật thì đương nhiên sẽ rất bận rộn.
“Tối nay đi, em theo anh đi một vòng mấy khoa trong bệnh viện.” – Hoàng Chí Lỗi thay đổi kế hoạch tối qua, quyết định đích thân dẫn theo tiểu sư muội, ai bảo khi anh không có mặt thì có nguy cơ bị người khác “dụ dỗ” mất chứ.
Sư huynh đã nói thì tiểu sư muội Tạ Uyển Oánh cứ đi theo sắp xếp là được.
“Đi khám cấp cứu trước đã, vừa có cuộc gọi bảo anh qua xem một ca.” – Hoàng Chí Lỗi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật lòng thì, bệnh viện tuyến cao như Tam Giáp trong dịp Tết chưa từng biết hai chữ “rảnh rỗi” là gì, ngược lại ca cấp cứu còn nhiều hơn bình thường. Nhất là sau bữa cơm tất niên đêm ba mươi, từng đoàn bệnh nhân lại lũ lượt kéo tới bệnh viện.
Lấy ví dụ như nữ bệnh nhân tối qua, nếu không phát bệnh từ tối mà để đến hôm nay mới đến viện, chắc chắn tình hình đã tồi tệ hơn rất nhiều.