Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 144: Tập Đoàn Khen Thưởng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:49
Mì trộn tương hôm nay ngon xuất sắc. Buổi trưa, bé gái Tranh Tranh ăn liền một bát đầy. Ngô Lệ Toàn thì ăn mì trộn kèm thịt bò lát. Đồ ăn ngon, đến Tạ Uyển Oánh cũng ăn không ít.
Ăn xong, ba người quay về ký túc xá tranh thủ đánh một giấc trưa. Ngô Lệ Toàn còn bảo sẽ đưa Tranh Tranh ra ngoài chơi một vòng. Cô bé ngày càng thân thiết với hai chị bác sĩ. Ba mình đã qua cơn nguy kịch, mặt mày con bé nay lúc nào cũng rạng rỡ.
Tầm ba, bốn giờ chiều, Hoàng Chí Lỗi gọi báo tin: ông bà nội của Tranh Tranh đã tới bệnh viện. Tạ Uyển Oánh vội vàng đưa bé sang gặp người thân.
Trước cửa ICU, Hoàng Chí Lỗi đã đứng đó vẫy tay ra hiệu cho các cô.
Từ xa, Ngô Lệ Toàn vừa thấy người đã nhỏ giọng nói với Tạ Uyển Oánh:
“Bác sĩ bệnh viện các cô toàn trai đẹp vậy sao?”
Vị sư huynh Hoàng này, chụp ảnh đăng mạng là đủ khiến bao người hâm mộ, không chừng còn nổi tiếng như hotboy mạng xã hội.
Ba người đi đến chỗ Hoàng Chí Lỗi.
“Sư huynh, đây là bạn em từ quê lên chơi.” – Tạ Uyển Oánh đơn giản giới thiệu.
Hoàng Chí Lỗi gật đầu, cúi người chào Tranh Tranh:
“Dạo này có ngoan không? Có ăn cơm đầy đủ không nào?”
“Có ạ, ăn mì trộn tương rồi!” – Tranh Tranh nghiêm túc báo cáo.
“Xem nè, có ai đến gặp cháu kìa.” – Hoàng Chí Lỗi nhường chỗ sang bên.
Phía sau anh, hai ông bà lớn tuổi bước lên.
“Ông nội! Bà nội!” – Tranh Tranh chạy ùa tới.
“Tranh Tranh ơi.” – Hai ông bà ôm chặt đứa cháu gái bé bỏng, giọng run run vì xúc động, vừa cảm ơn bác sĩ rối rít – “Cảm ơn, cảm ơn các bác sĩ. Nếu không có các bác sĩ cứu giúp, ba nó chưa chắc còn sống. Mà cháu bé này, chúng tôi không biết phải làm sao…”
Các bác sĩ vội xua tay khiêm tốn: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi.”
“Ba cháu còn đang nằm viện, nên tạm thời ông bà sẽ chăm cháu nhé.” – Hai ông bà nói với Tranh Tranh.
Nghe đến việc phải chia tay bác sĩ tỷ tỷ, Tranh Tranh luyến tiếc, đôi mắt to long lanh ngoảnh lại nhìn Tạ Uyển Oánh.
“Bác sĩ phải đi cứu nhiều bệnh nhân giống như ba cháu nữa, không thể ở chơi mãi được đâu.” – Bà nội nhẹ nhàng dạy cháu.
Hiểu ra, Tranh Tranh chỉ biết cúi đầu nghịch nghịch ngón tay nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt, bước đến gần Tạ Uyển Oánh và nói:
“Bác sĩ Tạ, tôi là tổng thư ký Tề của Tập đoàn Quốc Khả. Chú Lưu là công nhân bên tập đoàn chúng tôi.”
“Chào anh.” – Tạ Uyển Oánh lễ phép đáp lại, nhưng vẫn chưa hiểu vì sao anh ta đến tìm mình.
Người đàn ông đưa ra một túi nhỏ:
“Đây là một chiếc điện thoại di động hiệu Nokia. Là quà mà Tập đoàn muốn tặng cho bác sĩ Tạ. Cảm ơn cô đã cứu mạng nhân viên của chúng tôi. Mong bác sĩ Tạ đừng từ chối, món quà này là phần thưởng được cả công ty nhất trí thông qua sau cuộc họp. Chúng tôi biết các bác sĩ thường không nhận quà, nhưng chiếc điện thoại này khác, nó rất cần thiết cho công việc của bác sĩ. Chúng tôi chỉ mong cô dùng nó để có thể cứu thêm nhiều mạng người hơn nữa.”
“À, nhân tiện, mỗi năm tập đoàn chúng tôi đều có quỹ học bổng dành cho sinh viên y khoa xuất sắc. Bác sĩ Tạ cũng từng nhận học bổng này. Chiếc điện thoại này, chỉ là phần thưởng thêm dành cho cô mà thôi.”
Câu nói vừa dứt, Hoàng Chí Lỗi và Ngô Lệ Toàn đều sững người:
Cái gì vậy? Tự dưng từ đâu nhảy ra Trình Giảo Kim tặng quà giữa thanh thiên bạch nhật?
Ngô Lệ Toàn tức tối:
“Không phải tôi bảo sẽ tặng điện thoại cho Oánh Oánh trước sao!”
Bên cạnh, Hoàng Chí Lỗi cũng thấy hổ thẹn:
Làm sư huynh mà không nghĩ ra chuyện này trước à? Quan tâm tiểu sư muội quá sơ suất rồi!
Ông bà nội của Tranh Tranh cũng bước lên phụ họa:
“Ba Tranh Tranh cũng đồng ý rồi, bác sĩ không thể không có điện thoại được! Nhỡ lúc cần cứu người mà không liên lạc được thì phải làm sao?”