Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 146: Lời Nói Thấm Thía Của Thầy Phụ Đạo
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:49
“Thầy Nhậm, sau này thầy còn định giấu không?”
Nhậm Sùng Đạt chỉ biết trợn mắt nhìn trời. Cầm điện thoại lên thấy là Tào Dũng gọi, anh chẳng buồn bắt máy.
Anh còn thấy phiền hơn cả Tào Dũng. Sớm biết làm phụ đạo viên cũng có thể đưa học sinh vào bệnh viện, anh đã chẳng đổi cái điện thoại mới hơn ngàn tệ làm gì. Giờ lại bị mang tiếng là thầy phụ đạo không quan tâm học sinh.
“Thầy Nhậm, Tạ Uyển Oánh đến tìm thầy.” Có người đi ngang qua văn phòng thấy bóng dáng ở cửa liền vội vã báo tin.
Nhậm Sùng Đạt hơi căng thẳng.
Tạ Uyển Oánh bước vào văn phòng, lập tức tiến đến trước mặt phụ đạo viên, nghiêm túc nói:
“Thầy Nhậm, em thật sự không biết bọn họ muốn tặng em điện thoại. Bọn họ nói là được sự đồng ý của học viện. Em cảm thấy không đúng lắm, thầy giúp em mang trả lại họ.”
Chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Nhậm Sùng Đạt.
Các thầy cô khác chứng kiến cảnh này, ánh mắt nhìn Tạ Uyển Oánh đều trở nên nghiêm túc.
Chỉ có thể nói, học sinh này thật sự là người tốt. Tấm lòng trong sáng đến mức khiến người ta cảm động.
Nhậm Sùng Đạt chợt nhận ra, hóa ra bao năm nay mình khen thưởng cô bé này là hoàn toàn xứng đáng. Một đứa trẻ như thế, căn bản không hề kiêu ngạo hay tự mãn.
“Em cầm về đi.” Nhậm Sùng Đạt đã suy nghĩ kỹ, ôn tồn nói.
Tạ Uyển Oánh sững người: Thầy lại bảo cô cầm lấy?
“Có lúc, sự khen ngợi từ bệnh nhân, từ người nhà bệnh nhân hay từ xã hội, chính là để người trong cuộc hiểu được rằng mình đang gánh vác một loại trách nhiệm. Đương nhiên, điều đó sẽ mang lại áp lực, nhưng cũng là điều mà một bác sĩ giỏi bắt buộc phải học cách chấp nhận. Em phải làm tấm gương cho người khác, hiểu chưa? Người tốt thì nên được khen thưởng, như vậy mới có thể trở thành hình mẫu của xã hội.”
Trước kia, khi còn sống kiếp trước, chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy. Phải thừa nhận, thầy Nhậm thật sự khác biệt, cái nhìn của thầy sâu sắc hơn rất nhiều người.
“Nếu phần thưởng dành cho em là một số tiền lớn, em có thể chọn quyên góp cho những người thực sự cần hơn. Nhưng hiện giờ chỉ là một chiếc điện thoại. Em cầm lấy nó, coi như đón nhận kỳ vọng của những người tặng em. Em phải học tốt hơn, tiến xa hơn trong con đường y học, cứu được nhiều người hơn nữa. Thầy tin rằng, em là người cần được khích lệ như vậy, cũng xứng đáng được thúc đẩy tiến lên.”
Lời nói của Nhậm Sùng Đạt khiến các thầy cô còn lại cũng lập tức hiểu rõ dụng ý của anh.
Một học sinh quá khiêm tốn đôi khi cũng không phải chuyện tốt. Trong một vài khía cạnh, sẽ dễ nảy sinh cảm giác tự ti. Mà Nhậm Sùng Đạt thì không hề mong học sinh của mình trở thành như vậy. Anh hy vọng các em có thể tự tin đón nhận sự công nhận từ người khác, cũng đủ dũng cảm gánh vác trách nhiệm, thậm chí trở thành người dẫn dắt trong tương lai.
Phải nói rằng, Tạ Uyển Oánh có tiềm năng trở thành một người như vậy, nên ngay từ bây giờ cần được rèn luyện.
“Em hiểu rồi, thầy.” – Tạ Uyển Oánh gật đầu, cầm lại chiếc điện thoại, tin tưởng lời thầy.
Từ khi bước vào đại học, tất cả bạn học đều biết thầy Nhậm Sùng Đạt là người tốt, thậm chí có thể nói là cực kỳ tốt. Những lớp khác có khi còn chẳng được gặp mặt thầy phụ đạo mấy lần, còn bọn họ thì thật sự may mắn. Phải biết trân trọng điều đó.
“Thầy Nhậm, nếu sau này có gì cần em sửa đổi, thầy cứ nói thẳng với em, em sẽ sửa.” – Tạ Uyển Oánh nói.
Các thầy cô còn lại đều bật cười: Đứa nhỏ này thật sự đáng yêu quá!
Ngay cả Nhậm Sùng Đạt cũng không nhịn được cười:
“Được rồi, lát nữa thầy sẽ tìm ra vài điểm để nhắc nhở em.”
Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại rời khỏi văn phòng, đi đến khu giảng đường gặp Ngô Lệ Toàn.
Ngô Lệ Toàn kéo cô đi mua đồ phụ kiện cho điện thoại, vừa đi vừa nói:
“Lần này nhất định để tớ trả tiền. Suýt chút nữa tặng được cho cậu cái điện thoại mà lại bị người khác cướp mất, tớ tức muốn chết!”
Thấy bạn nổi giận vì chuyện nhỏ như vậy, Tạ Uyển Oánh đành phải để cô ra chút tiền mua mấy món linh tinh.
Tối đến, cô một mình quay về bệnh viện. Trước đó đã hẹn gặp sư huynh ở khu cấp cứu, vừa đến nơi liền bị một đám y tá vây lại.
“Tạ bác sĩ, nghe nói bác sĩ có điện thoại rồi phải không?”