Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 195: Lần Đầu Tiên Đến Ngoại Tim Mạch
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:53
Đến trước cửa văn phòng bác sĩ, Tào Dũng quay đầu nhìn thấy Chu Hội Thương đang đứng bên trong.
Chu Hội Thương vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh đến, bèn đi ra cửa nói chuyện với anh: "Sao cậu lại đến đây?"
"Có người mời tôi đến. Hỏi cậu một chút, bệnh nhân thế nào?" Tào Dũng hạ giọng hỏi.
Chu Hội Thương kéo anh vào góc, nói với anh: "Còn có thể là bệnh nhân thế nào? Không phải lãnh đạo cấp cao thì cũng là đại gia thôi."
"Tình hình ra sao?"
"Anh ta không đưa bệnh án cho cậu xem à?"
"Cậu nói nhanh lên." Tào Dũng nói nhanh. Có một người bạn học cũ tóm tắt tình hình bệnh nhân một cách đơn giản, anh việc gì phải lật cả đống bệnh án, chắc chắn là không kịp, hiệu quả nuốt chửng cả quả táo không bằng một câu nói của người bạn cũ.
Chu Hội Thương đẩy kính, định trừng mắt với anh, nhưng vẫn nói: "Một bệnh nhân nhồi m.á.u cơ tim cấp, được xe cấp cứu 120 đưa đến bệnh viện thành phố, bệnh viện thành phố không giải quyết được nên khẩn cấp chuyển đến bệnh viện chúng ta. Lúc đến tình trạng rất nghiêm trọng. Nhưng người nhà nghe nói can thiệp tốt hơn, không cần phẫu thuật, thế là lập tức sắp xếp cho khoa Nội Tim mạch làm phẫu thuật can thiệp. Cứu được đưa đến phòng can thiệp, làm được nửa chừng, tim ngừng hai lần, cứu sống lại nhưng người không tỉnh. Stent đương nhiên không đặt được. Vội vàng vội vàng chỉ có thể chuyển sang khoa Ngoại Tim mạch chúng ta."
Nghe xong lời anh ta nói, Tào Dũng hiểu ra, thốt ra bốn chữ: "Cưỡi trên lưng cọp khó xuống."
Lãnh đạo cấp cao, đại gia sao, tính mạng của họ không phải là tính mạng bình thường, bất kể thế nào cũng phải tìm cách cứu. Nếu là những vị lãnh đạo, đại gia lý trí, nghe theo lời bác sĩ thì còn đỡ, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy. Đáng sợ hơn là những người bình thường quen ra lệnh, khi chỉ huy cả bác sĩ. Cuối cùng lại tự rước họa vào thân.
Chu Tuấn Bằng đứng phía trước chờ, chờ Tào Dũng quay người lại, nói: "Bệnh nhân ở giường số 1, phòng chăm sóc đặc biệt của khoa chúng em."
Loại bệnh nhân và gia đình bệnh nhân này cũng thường gặp. Tào Dũng điều chỉnh lại cảm xúc, rời khỏi người bạn cũ và đi đến. Tạ Uyển Oánh và Hoàng Chí Lỗi đi theo sau anh.
Đi đến khu chăm sóc đặc biệt, mỗi giường bệnh là một khu riêng biệt.
Tạ Uyển Oánh đi qua những giường bệnh này thì phát hiện ra cậu trai trẻ mà lần trước cô đã hộ tống.
Cậu trai trẻ bây giờ trông rất tốt, xem ra đã phẫu thuật thành công. Thấy cô, cậu ấy mỉm cười, chắc chắn là đã nhận ra cô là ai.
Trong lòng Tạ Uyển Oánh cũng rất vui, cô gật đầu với bệnh nhân, rồi đi theo kịp sư huynh.
Nhìn thấy bệnh nhân, Tào Dũng nói với sư đệ: "Em lên kiểm tra."
Hoàng Chí Lỗi tuân lệnh, rút đèn pin y tế ra, đi đến đầu giường, vạch mí mắt bệnh nhân ra kiểm tra đồng tử.
Chu Tuấn Bằng quay người đi thông báo cho Phó Hân Hằng biết người đã đến.
Khi sư huynh đang kiểm tra cho bệnh nhân, Tạ Uyển Oánh cảm thấy: "Bệnh nhân này như thể thân não có vấn đề."
Sau khi kiểm tra đồng tử cho bệnh nhân, Hoàng Chí Lỗi quay đầu lại lắc đầu với sư huynh.
Hiện tại bệnh nhân đang thở máy, liệu có thể phục hồi hô hấp tự chủ được không thì phải rút ống thở máy ra mới biết. Tào Dũng cau mày.
Phó Hân Hằng đã đi đến, thấy anh, hỏi: "Bác sĩ Tào, anh thấy tình hình bệnh nhân này thế nào? Ý thức còn có thể phục hồi được không?"
"Gia đình bệnh nhân muốn sao?" Tào Dũng hỏi anh ta.
"Gia đình muốn cho anh ta tiếp tục phẫu thuật tim, cho rằng đó là vấn đề về tim. Nhưng..."
"Nhưng mà, bệnh nhân thế này còn phẫu thuật tim cái gì nữa đúng không?" Tào Dũng nói đến đây đều muốn cười, cười vì việc anh được mời đến đây là để tuyên bố bệnh nhân đã qua đời.
Phó Hân Hằng với giọng điệu máy móc nói: "Không còn cách nào khác, cần phải chăm sóc cảm xúc của gia đình bệnh nhân. Bác sĩ Tào anh hẳn phải biết. Dù sao bác sĩ Tào anh là danh y, lời anh nói gia đình bệnh nhân có thể nghe vào được."
Tào Dũng dù sao cũng không vui, việc giúp người khác tuyên bố tử vong thì ai có thể vui cho được.
"Thân não và tủy não đã chết."