Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 46: Chia Ly Và Khởi Đầu (1)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:43
Thật ra, các phụ huynh đều rất e ngại kiểu giáo viên như cô Lưu Tuệ. Cô mà nổi giận lên thì cứ như Bao Công xử án, nhìn học sinh nào cũng như muốn trị tội, khiến không ít phụ huynh bị dọa đến mức "gà bay chó sủa". Một giáo viên vui tính, khéo léo còn có thể giúp cải thiện mối quan hệ giữa nhà trường và phụ huynh. Chứ không phải kiểu nghiêm khắc đến mức khiến ai cũng khó xử như cô Lưu Tuệ.
Tôn Dung Phương đã nghĩ như vậy từ trước, nên khi gặp được chủ nhiệm Giang, bà cảm thấy con gái mình thực sự đã vào được một ngôi trường tốt, lòng càng thêm yên tâm.
Sau khi kiểm tra lại giấy báo nhập học, sổ hộ khẩu và các giấy tờ cần thiết của Tạ Uyển Oánh, thầy Giang vừa làm thủ tục nhập học cho học sinh, vừa nói:
“Chúng tôi rất hoan nghênh học sinh thủ khoa nguyện ý chọn học tại trường. Nhưng ngành y là ngành học vô cùng vất vả, đòi hỏi nhiều nghị lực và sự kiên trì. So với kỳ thi đại học, chặng đường này còn gian nan và dài hơi hơn rất nhiều.”
“Thầy Giang, em nhất định sẽ luôn ghi nhớ lời thầy dạy.” – Tạ Uyển Oánh đáp.
Thầy Giang nghĩ thầm, lời này thật ra ông đã nói với không ít học sinh rồi. Nhưng thái độ khiêm tốn, cầu thị như vậy thì tới giờ chỉ mới thấy ở mình Tạ Uyển Oánh. Quả nhiên, học sinh này sau này chắc chắn không tầm thường. Nghĩ tới đây, thầy Giang không khỏi gật đầu liên tục.
Làm xong thủ tục nhập học đầu tiên tại chỗ thầy Giang, hai mẹ con lại phải tiếp tục đến mấy phòng ban khác để hoàn tất đăng ký. Đợi nhận được chìa khóa ký túc xá xong, Tạ Uyển Oánh và mẹ liền vội vàng xách hành lý tới khu ký túc xá.
Lúc đó gần đến giờ cơm trưa, trên đường có thể thấy nhiều nhóm sinh viên rủ nhau đi ăn tại nhà ăn của trường.
Tôn Dung Phương nhìn quanh thấy vậy thì bắt đầu lo lắng:
“Không biết đồ ăn trong trường con thế nào nhỉ?”
Làm mẹ, điều bà quan tâm nhất chính là con mình có ăn ngon, ăn đủ hay không.
“Mẹ, mẹ đừng lo. Con đâu có kén ăn mà.” – Tạ Uyển Oánh cười trấn an.
“Mẹ biết con không kén ăn. Nhưng mà nếu ăn uống không đủ chất thì cũng không được. Nếu đồ ăn trong trường không ngon, con nhớ ra ngoài mua thêm chút đồ bổ mà bồi dưỡng, nghe chưa?” – Tôn Dung Phương dặn dò liên tục, “Thân thể không khỏe thì học giỏi cũng vô ích thôi. Đừng quên dì họ con từng nói gì — bảo con gầy thế thì sao làm bác sĩ được!”
Nghe đến đây, Tạ Uyển Oánh suýt nữa thì bật cười. Có lẽ Chu Nhược Mai cũng không ngờ rằng lời mỉa mai của mình lại biến thành động lực để cô cố gắng hơn. Mặt khác, cũng cho thấy mẹ cô thật sự là một người rất dễ thương.
Đến khu ký túc xá, có thể thấy rõ khu ký túc xá nam và nữ được tách riêng, mỗi bên đều có tòa nhà riêng biệt. Dựa vào lượng học sinh đi lại trên đường lúc nãy, cũng đoán được sinh viên cũ đã quay lại trường từ sớm, có lẽ đã bắt đầu học kỳ mới.
Giờ cơm nên khu ký túc xá cũng vô cùng nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập. Có người cầm hộp cơm chạy như bay xuống cầu thang để kịp giờ ăn ở nhà ăn. Cũng có người đeo ba lô, kẹp sách dưới nách vội vã chạy về phòng.
Một nhóm người làm Tôn Dung Phương đặc biệt chú ý — đó là những nữ sinh tay cầm áo blouse trắng, hoặc thậm chí mặc hẳn áo blouse đi lại trong hành lang.
“Không biết vài ngày nữa con có giống như các bạn ấy không nhỉ?” – Tôn Dung Phương cười tươi, tưởng tượng ra cảnh con gái mình mặc blouse trắng, dáng vẻ nghiêm nghị, tự tin như một bác sĩ thật sự.
Nghe mẹ nói thế, Tạ Uyển Oánh trong lòng thầm hứa:
“Nhất định mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, không phụ kỳ vọng của mẹ và ông ngoại.”
Hai mẹ con đi loanh quanh một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được phòng ký túc xá của Tạ Uyển Oánh — góc khuất cuối dãy nhà.