Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 569: Làm Bệnh Nhân Sợ Hãi Thì Sao Được
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:15
Vừa chui vào xe, thấy sư huynh chuẩn bị lái, Tạ Uyển Oánh nhớ lại chuyện đã hứa với anh Hồ, nói: "Sư huynh Tào có thể kê đơn kiểm tra giúp anh Hồ được không? Anh ấy có thể bị viêm túi mật."
Vừa xoay chìa khóa, Tào Dũng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
Trong mắt Tạ Uyển Oánh hiện lên dấu chấm hỏi.
"Oánh Oánh, quan tâm bệnh nhân là chuyện tốt, nhưng em không sợ sao?" Tào Dũng cố gắng hỏi một cách cẩn thận nhất, sợ chạm vào ký ức không tốt của cô.
"Lúc đó thì sợ lắm, sau này chuyện đã qua rồi, không cần phải sợ nữa." Tạ Uyển Oánh tự mình cười một cái thật thoải mái, sẽ không ngốc đến mức cứ canh cánh chuyện này trong lòng để làm mình khó chịu.
Hai bàn tay mạnh mẽ, vững chãi của anh vươn ra, nâng lấy mặt cô, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô. Tạ Uyển Oánh sững sờ, trong chớp mắt không dám động đậy. Ánh mắt của sư huynh Tào lúc này giống như tia X-quang, muốn quét qua đầu cô, có lẽ muốn xem xem đầu cô có bị thương hay không.
Tào Dũng thầm nghĩ: "Đừng nói là con gái, con trai cũng sẽ bị chuyện như vậy dọa cho mất mấy ngày mới hoàn hồn, vậy mà cô ấy có thể rất nhanh như không có chuyện gì? Khiến cho mình muốn an ủi cũng không có tác dụng?"
"Sư huynh, em không sao."
"Không, anh cảm thấy người có chuyện là anh."
Tạ Uyển Oánh: "..." Cái này? Cô nghe sư huynh Tào nói không hiểu lắm.
Thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, Tào Dũng bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như chứa đầy ánh nắng vàng.
Gương mặt tươi cười của sư huynh giống như một bức tranh, Tạ Uyển Oánh cảm giác trước mắt thật rạng rỡ, cả thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp.
"Em..." Tào Dũng cười đến mức không biết nên nói gì cho phải, một cô gái bình tĩnh như vậy, anh chưa từng gặp bao giờ, "Không sao đâu, về đây kê đơn kiểm tra cho người ta."
"Cảm ơn sư huynh Tào."
"Sao không để sư huynh Hoàng của em kê, hai người họ không phải đồng hương sao?"
"Chắc là không được. Anh Hồ không muốn sư huynh Hoàng biết. Sư huynh Hoàng mà biết có khi lại lải nhải anh ấy, anh ấy sợ."
Nghe cô kể xong, Tào Dũng buông cô ra chuẩn bị lái xe, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghiêm nghị: "Xem ra khi về nhất định phải giáo dục lại tên sư đệ ngốc kia cách làm bác sĩ. Làm bệnh nhân sợ hãi không đến khám bệnh thì sao được."
Về đến bệnh viện.
Bước vào khoa Ngoại Thần Kinh đã lâu không quay lại, Tạ Uyển Oánh trong lòng tràn đầy hoài niệm: Đây là căn phòng đầu tiên cô học lâm sàng sau khi sống lại, hơn nữa còn quen được hai người sư huynh tốt nhất, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Không muốn làm mất thời gian của sư huynh, Tạ Uyển Oánh tìm đơn kiểm tra để viết cho anh Hồ, rồi nhờ sư huynh Tào ký tên.
Nghe nói họ đã về, Hoàng Chí Lỗi đi vào văn phòng Tào Dũng, thấy tiểu sư muội đang tìm đơn kiểm tra liền hỏi: "Em sao vậy, bị thương sao?"
"Không phải kê cho em." Tạ Uyển Oánh làm rõ.
"Kê cho sư huynh Tào sao?"
"Tiểu ngốc này!" Tào Dũng đang rót nước quay lại, đôi mắt dừng lại trên đầu sư đệ.
Hoàng Chí Lỗi nhanh chóng lấy hai tay che miệng: "Sư huynh, em biết lỗi rồi!"
"Chừng nào em mới nói chuyện trước khi nghĩ, 22 khu chức năng mới có thể hồi phục được một chút." Tào Dũng giáo huấn xong sư đệ, quay người lại tiếp tục rót cốc sữa nóng cho tiểu sư muội.
"Vâng, sư huynh, em cũng cảm thấy bán cầu não trái của em cần phải nỗ lực rèn luyện thêm." Hoàng Chí Lỗi gật đầu lia lịa tiếp thu lời giáo dục.
"Sư huynh Hoàng, anh ăn bánh kem đi. Họ tặng đấy. Một mình em ăn không hết." Tạ Uyển Oánh chỉ vào chiếc bánh kem trên bàn được mang về từ sở công an.
"Tiểu sư muội đi sở công an mà còn tiện thể mang theo bánh kem về?" Hoàng Chí Lỗi đẩy kính, thầm nghĩ: "Hay là người của sở công an cũng muốn cướp tiểu sư muội?"