Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 79: Ba Năm Nửa Sau (5)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:45
Điều đáng sợ hơn cả là năm 1999, hệ tám năm của khóa tuyển sinh không những không mở rộng mà còn giảm chỉ tiêu. Nhà trường tuyên bố rằng đang tiến hành cải cách chương trình đào tạo hệ tám năm – ai mà biết cải cách đó là tốt hay xấu. Sự thật là, kể từ sau khóa của Tạ Uyển Oánh, suốt mấy năm liền không còn nữ sinh nào được tuyển vào hệ lâm sàng tám năm. Nữ sinh muốn vào làm ở bệnh viện tốt, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Như Liễu Tĩnh Vân chẳng hạn, bản thân tốt nghiệp từ Quốc Hiệp đã là một điểm cộng lớn rồi. Ngoài những bệnh viện trực thuộc Quốc Hiệp, nếu muốn vào các bệnh viện khác, đáng lý không khó. Nhưng đã học ở Quốc Hiệp thì đương nhiên ai cũng muốn ở lại Quốc Hiệp làm việc.
“Bây giờ sinh viên hệ tám năm tốt nghiệp còn chẳng bằng thạc sĩ hay tiến sĩ hệ thường, vì người ta nói sinh viên hệ tám năm chẳng có bao nhiêu cơ hội thực hành.”
Nhị sư tỷ Hà Hương Du tỏ ra lo lắng thật sự, bởi vì chính chị cũng từng trải qua những vướng mắc như vậy khi tìm việc làm năm ngoái.
Liễu Tĩnh Vân chỉ im lặng không nói một lời, cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
“Nếu không thì thế này,” Hà Hương Du đề xuất, “Tào sư huynh chẳng phải sắp về nước sao? Đợi khi anh ấy trở về, em hỏi thử tình hình bên phía anh ấy. Nếu anh ấy chịu đứng ra giúp, có lẽ có thể giúp em ở lại bệnh viện.”
Tào sư huynh – cái tên này hình như đã lâu rồi không được nhắc đến. Nhưng khi nghe lại, Tạ Uyển Oánh liền nhớ ra ngay người đó là ai – chỉ vậy thôi cũng đủ thấy anh ta có sức hút thế nào.
“Vậy đợi đến lúc đó hỏi thử xem sao.” – Liễu Tĩnh Vân gật đầu, không còn cách nào khác.
Dù sao đều là sinh viên hệ tám năm, các anh chị khóa trên đều rất tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ.
Sau đó, hai chị bắt đầu hỏi han tình hình học tập của cô em khóa dưới:
“Các em sắp bắt đầu giai đoạn kiến tập rồi. Trường sắp xếp thế nào vậy?”
“Vừa học vừa đi kiến tập. Thời khóa biểu do trợ giảng sắp xếp, nghe nói sang năm mới công bố. Lớp trưởng chắc là biết rồi.” – Tạ Uyển Oánh đáp.
“Tết Âm lịch này có được nghỉ không? Em tính sao?” – Hai chị lại hỏi, giọng nói lộ rõ chút ghen tị. Không trách được, đã bước vào giai đoạn thực tập lâm sàng thì chuyện phải trực dịp Tết là điều không thể tránh khỏi. Bệnh viện còn ngụy biện rằng đây là “cơ hội để sinh viên y được rèn luyện nhiều hơn”.
Vài năm trước, Tạ Uyển Oánh từng đón Tết một mình, thậm chí còn phải đi làm thêm ở McDonald’s. Nhưng năm nay có lẽ sẽ khác.
Thầy Trang – người thầy mà cô kính trọng – đã được con trai mời về sống cùng và có căn nhà mới. Thầy còn định mời cô đến tân gia ăn cơm. Sư trò có thể nhân dịp gặp lại nhau.
Còn một chuyện nữa là: bạn thân thời thơ ấu của cô sắp lên kinh thành chơi.
Tạ Uyển Oánh dĩ nhiên không thể không có bạn bè ở quê nhà. Người thân thiết nhất với cô tên là Ngô Lệ Toàn – hai người từng học cùng lớp suốt hai năm tiểu học.
Ngô Lệ Toàn khác cô ở chỗ sau tiểu học thì không học tiếp nữa, vì hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên phải ở nhà phụ giúp gia đình. Sau này, theo người nhà làm ăn buôn bán, cuối cùng tự mở một công ty nhỏ chuyên bán trà – trở thành bà chủ thật sự.
Hai chị khóa trên nghe Tạ Uyển Oánh nói bạn thân bằng tuổi mà đã làm bà chủ thì vô cùng kinh ngạc.
Nữ giới tự lập làm chủ vốn không dễ, nhất là trong một xã hội trọng nam khinh nữ nặng nề như quê của Tạ Uyển Oánh. Bản thân cô cũng nghĩ bạn mình đúng là một “cây cờ riêng” – mạnh mẽ đến mức chẳng giống những cô gái khác.
Mấy năm trước, khi Tạ Uyển Oánh thi đỗ đại học, Ngô Lệ Toàn đang theo gia đình chuyển đến nơi khác. Sau đó họ lại liên lạc được với nhau. Ngô Lệ Toàn thường xuyên thay cô đến thăm mẹ cô – bà Tôn Dung Phương. Thực tế, bà Tôn luôn coi Ngô Lệ Toàn như con gái mình.
Năm nay bà Tôn không đến được, nên Ngô Lệ Toàn sẽ thay bà mang theo đặc sản quê nhà, vượt nghìn dặm đường lên thủ đô thăm bạn.
“Ban ngày em thường đến đâu tự học?” – Hai chị lại hỏi.
“Phòng giải phẫu.” – Tạ Uyển Oánh đáp.