Trở Về Cùng Gia Bạo Tra Nam Lãnh Chứng Trước Một Ngày - 2369
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:24
Phùng lão liên tục gật đầu, hướng trong phòng hô: “Lão Đường! Lão Đường!”
Đường lão nghe Phùng lão réo tên mình thì vội vàng chạy ra, đầu tiên là chúc mừng Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đã chiến thắng trở về, sau đó liền đi sắc thuốc theo yêu cầy của Cố Nguyệt Hoài.
Trong lúc này, Ngọc Yêu Nương cũng đã bị giam giữ, chờ đợi cô ta sẽ là những cuộc ép cung tàn khốc cùng uy hiếp.
Đương nhiên, quá trình này Cố Nguyệt Hoài không tham gia, bởi vì đương nhiệm Tần hệ, Tần Hữu Công lại đã kiệt sức, hôn mê thiếp đi. Cô, bác sĩ chuyên trách của ông ấy, tất nhiên là bị "triệu hồi" vì cấp trên "tục mệnh".
Hàng đầu thuật trong thân thể Tần Hữu Công đã bị quét dọn sạch sẽ, hiện tại thân thể ông ta suy yếu vô lực chính là di chứng của việc hôn mê trong thời gian dài, chỉ cần kiên trì tẩm bổ là được.
Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn Cố quân y Hoài bận rộn trước sau, có chút cảm khái: “Cố quân y, cảm ơn cô. Lần này nếu không phải có sự giúp đỡ cực kỳ to lớn của cô và Thiếu Ngu, nhiệm vụ chắc chắn đã không thành công.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng: “Đương nhiệm không cần nói vậy. Huống chi chúng tôi cũng không làm việc tốt mà không cần hồi báo, chỉ cần ngài nhớ rõ những gì đã đáp ứng chúng tôi là được.”
Tần Hữu Công ngẩn ra, sau đó cười cười gật gật đầu: “Cô yên tâm.”
Sau khi ông ta tỉnh lại, Cố Nguyệt Hoài cũng có thể công thành lui thân, ngay sau đó cô liền đi hỏi Phùng lão về địa điểm giam giữ "Sử Uyển Đình".
Phùng lão hồ nghi hỏi: “Ta chuẩn bị bí mật xử lý cô ta, cháu còn muốn gặp cô ta làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài kéo kéo khóe môi: "Bí mật xử lý ? Quên chưa nói với ngài lão ngài, cháu và "Sử Uyển Đình" dù sao cũng có chút ... ngài hiểu ? Luôn là muốn gặp mặt nhau giải quyết cho dứt điểm, không bằng .... nhiệm vụ xử lý cô ta giao cho cháu ?"
Phùng lão nhíu mày: “Một cô gái nhỏ, suốt ngày đem đánh đánh gi.ế.t gi.ế.t treo ở cửa miệng còn ra thể thống gì ?"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Vậy là ngài đã quên rồi sao. Thân phận của cháu hiện giờ chính là một quân nhân."
Cuối cùng, Phùng lão vẫn đồng ý để cô gặp "Sử Uyển Đình", dù việc xử lý sau cùng đã được ấn định giao cho một người khác. Cố Nguyệt Hoài chỉ khẽ nhún vai, không một lời đồng tình hay phản đối, thản nhiên theo chân cán bộ dẫn đường đến khu vực giam giữ đặc biệt.
Tại Thanh Nguyệt Sơn, Tần hệ đã bố trí một khu giam giữ tối mật, chuyên dùng để quản thúc và thẩm vấn những đối tượng trọng yếu, đặc biệt là những kẻ có liên quan đến các vụ việc mang tính chất chính trị hết sức nhạy cảm. Có điều, khi nhìn đến "Sử Uyển Đình" với đôi tay bị trói lại, treo lên, khuôn mặt thất thần, ánh mắt dại ra, một nụ cười bất giác lan ra trên gương mặt Cố Nguyệt Hoài.
Cô bước đến trước mặt "Sử Uyển Đình", nhẹ giọng nói: “Sao tôi cảm giác chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ ?”
Đồng tử "Sử Uyển Đình" co rút kịch liệt, nhưng cô ta vẫn gắng gượng duy trì dáng vẻ đờ đẫn, không hề nhúc nhích.
Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng mấy bận tâm đến sự kháng cự yếu ớt ấy. Cô hạ giọng, tựa như đang lẩm bẩm một mình, nhưng mỗi âm tiết đều rõ ràng, đủ để truyền thẳng vào thính giác nhạy cảm của người bên cạnh: "À thì ra là “Điền Tĩnh” của chúng ta đây rồi. Thảo nào tôi lại có cảm giác quen thuộc đến vậy. Chậc!"
"Điền Tĩnh", Cố Nguyệt Hoài gọi thẳng tên thật của cô ta, giọng điệu chuyển hẳn sang sự lạnh lùng và hiểm độc, "cô nói xem, lúc này đây, nếu tôi lại g.i.ế.t cô một lần, cô còn có thể sống lại một lần nữa hay không ?"
Khuôn mặt đờ đẫn của "Sử Uyển Đỉnh" bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
Cô ta rốt cuộc không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Đôi môi mấp máy, giọng nghẹn ngào, khản đặc: “Cô đã gi.ế.t tôi một lần rồi, mối thâm thù đại hận cũng nên hóa giải rồi chứ? Vì sao lại muốn đuổi tận gi.ế.t tuyệt? Cố Nguyệt Hoài, cô tàn nhẫn độc ác như vậy, người bên cạnh cô có biết không?!”
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, ánh mắt cô ánh lên những vụn sáng lạnh lẽo, tựa hồ đang thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của đối phương. Cô nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ vào má "Điền Tĩnh", gằn từng chữ một, âm điệu nhỏ dần nhưng lại càng thêm sắc bén: “Tôi tàn nhẫn độc ác ư? Vậy còn cô?”
"Cô cấu kết với Ngọc Yêu Nương để di.ệ.t trừ tôi thì là gì ? Đó là "nhân từ nương tay" sao ?"
"Điền Tĩnh" nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, nghiến răng cắn chặt thịt mềm trong khoang miệng, đến khi nếm thấy vị sắt rỉ tanh nồng. Nỗi nhục nhã và phẫn uất cuộn trào trong lòng cô ta, biến thành sự cay đắng nơi đầu lưỡi.
Mặt mày Cố Nguyệt Hoài giãn ra, khóe môi vẫn vương nụ cười nửa miệng. Trong tay cô bất ngờ xuất hiện một con d.a.o nhỏ, lạnh lẽo và sắc bén, đặt nhẹ lên cổ "Điền Tĩnh". Đồng tử Điền Tĩnh mở to đến cực điểm, dần dần mất tiêu cự, hoảng loạn. Cô ta há miệng thở dốc, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Cố Nguyệt Hoài chỉ khẽ kề sát con d.a.o một chút, m.á.u tươi đỏ rực nóng hổi liền tuôn chảy, ngấm ướt vạt áo của cô ta, tí tách nhỏ giọt trên nền đất lạnh lẽo.
Khi cảm thấy đủ rồi, Cố Nguyệt Hoài ném con d.a.o xuống đất, ghé sát đầu vào tai "Điền Tĩnh" thì thầm, giọng nói như tiếng gió lạnh lướt qua, đủ để gieo rắc nỗi kinh hoàng tột độ: “Sợ cô sống lại thêm một đời, trái tim liền càng lệch lạc hơn. Tôi giúp cô một tay. Nhớ kỹ, đến trước mặt Diêm Vương đại nhân phải thành thật khai báo mọi tội lỗi của mình, tranh thủ được khoan hồng. Kiếp sau đỡ phải chịu khổ làm súc vật.”
“Lần trước cô "đi" vội vàng quá, chúng ta còn không có "chào tạm biệt" đâu."
Giọng Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, pha chút mỉa mai.
"“Điền Tĩnh", không biết cô đã nhớ ra chưa. Ân oán của chúng ta bắt nguồn từ đời trước, và không ch.ế.t không ngừng. "Điền Tĩnh", cô sống lại bao nhiêu lần, tôi liền gi.ế.t cô bao nhiêu lần. Rốt cuộc thì, cô nói không sai, tôi đúng là "tàn nhẫn độc ác". Cho nên ... đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa. Biết không?" ”
Cố Nguyệt Hoài phủi phủi tay áo vẫn chưa dính chút bụi bẩn nào, xoay người rời đi.
"Điền Tĩnh" xuyên qua ánh trăng yếu ớt, nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài phản chiếu, ánh mắt dần tối sầm, không một tiếng động.