Trở Về Cùng Gia Bạo Tra Nam Lãnh Chứng Trước Một Ngày - 2378
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:24
Trên xe, Tống Kim An ngồi ở ghế sau, buông xuống mi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại những chuyện đã qua và đối diện với những gì đang chờ đợi phía trước.
Tài xế là tâm phúc do cha anh ta cố ý sắp xếp cho anh ta. Sau một khoảng lặng kéo dài, người tài xế lên tiếng, giọng nói trầm thấp, đầy sự lo lắng:
“Trưởng khoa, Tỉnh trưởng dặn cậu đừng rời khỏi thị trấn Phong Thị, càng không nên xen vào chuyện ở thủ đô. Hiện tại cậu trở về, không khác nào tự đưa mình vào tầm ngắm của người khác, tự rước họa vào thân!”
Hiển nhiên, khi các thế lực lớn ở thủ đô đấu đá nhau đến hừng hực khí thế, gia đình họ Tống đã sớm nắm được tin tức về những biến động chính trị quan trọng này.
Cùng với sự sụp đổ của Khương hệ, Tống Lâm tự biết bản thân cũng không thể chạy thoát dây mơ rễ má trong đó. Bởi vậy, ông ta đã sớm tính toán, một mình gánh chịu hậu quả, quyết tâm đưa Tống Kim An ra khỏi tầm mắt của những kẻ đang tranh giành quyền lực. Ông ta tin rằng, chỉ cần Tống Kim An không chủ động ngoi đầu, không xuất đầu lộ diện, một trưởng khoa nhỏ bé ở một thành phố xa xôi như Phong Thị sẽ không bị Tần Hữu Công để vào mắt.
Nghe những lời tài xế nói, Tống Kim An ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm anh ta thực bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự quyết đoán mạnh mẽ: “Tôi đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ sống mãi dưới cái bóng của cha mẹ, trốn sau sự che chở của họ để mặc mọi chuyện. Nếu đã mang họ Tống, đã là người trong gia đình này, thì không có lý gì lại đứng ngoài cuộc.”
Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt sâu xa, nói với tài xế, nhưng lại như đang nói với chính mình:
“Chuyện đã xảy ra, dù do ai gây ra, thì đó cũng là gánh nặng của cả nhà. Nếu thiếu người khác, thì phải trả lại. Tôi không thể để cha mẹ một mình gánh hết mọi tội lỗi. Đã đến lúc tôi phải đứng ra đối mặt.”
Khi nhận được tin tức của cha, anh ta liền nhớ tới lời Yến Thiếu Ngu từng nói lúc trước
"Phan gia không vô tội, Tống gia lại có thể có bao nhiêu sạch sẽ?"
Tống Kim An xưa nay luôn sống trong tháp ngà do cha mẹ xây lên, lại đi con đường do cha mẹ sắp đặt, anh ta chưa từng suy nghĩ sâu xa về mọi chuyện bởi đã có cha mẹ lo lắng, anh ta chỉ cần nghe lời là được. Hiện tại, chính là thời điểm anh ta phải bước đi bằng chính đôi chân của mình, tự quyết định cuộc đời của mình, sống sao cho đúng với lương tâm và trách nhiệm của bản thân.
Khi Cố Nguyệt Hoài xuống xe lửa, đã là buổi chiều.
Tại ga tàu hỏa, Cố Nguyệt Hoài mua một tờ báo mới nhất, đôi môi khẽ mím lại khi nhìn thấy tin tức chấn động được đăng tải trên đó.
Bài báo tường thuật chi tiết về việc Khương Tích Viêm bị xác định có liên quan đến nhiều hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Các tội danh bao gồm tham ô tài sản công, nhận hối lộ, cố ý gi.ế.t người, và cấu kết mưu hại cán bộ nhà nước.Sau thời gian điều tra thẩm tra kỹ lưỡng, Ủy ban Giám sát Quốc gia đã phối hợp chặt chẽ với cơ quan Tư pháp Quân đội tiến hành kiểm tra, kết luận hồ sơ vụ án một cách minh bạch. Căn cứ vào chứng cứ thu thập được và tính chất nghiêm trọng của sự việc, trong những ngày gần đây, Tòa án Quân sự đã phê chuẩn quyết định bắt giữ Khương Tích Viêm cùng một số đối tượng có liên quan. Động thái này nhằm phục vụ công tác điều tra và xử lý nghiêm minh theo đúng tinh thần pháp luật Nhà nước và kỷ luật Quân đội Nhân dân.
Việc Khương hệ sụp đổ, trên thực tế, đã trở thành một kết cục không thể đảo ngược, một dấu chấm hết cho một thế lực chính trị đã từng là một trong những thế lực chính trị lớn nhất ở thủ đô.Đối với quần chúng nhân dân bình thường mà nói, đó chỉ là một vị “đại nhân vật” xa vời ngoài tầm với, nay sa lưới vì vi phạm pháp luật. Sự việc tuy chấn động dư luận, nhưng không ảnh hưởng trực tiếp đến sinh hoạt hằng ngày của họ, thứ họ quan tâm đến là miếng cơm manh áo. Thế nhưng, đối với cục diện chính trị tại thủ đô thì đây lại là một tin tức cực kỳ chấn động, đủ sức làm lay chuyển gốc rễ cùng không ít bố cục đã âm thầm hình thành suốt nhiều năm qua.
So với nội dung tin tức mà báo đưa tin, kỳ thực cô lại càng chú ý đến tên người đưa tin.
Tờ bào này, là 《 Tiên phong nhật báo 》một toà soạn báo mới nổi, mà chủ bút, chính là Yến Thiếu Ương.
Cố Nguyệt Hoài khẽ kéo khóe môi, yên lặng thu hồi tờ báo, bước nhanh trở về nhà.
*
Khi Cố Nguyệt Hoài trở về Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, các đội viên đang hớn hở xếp hàng dài ở khu chăn nuôi, chờ đợi đến lượt mình lĩnh lương thực.
Mọi người vừa thấy cô trở về, liền cao hứng cùng cô chào hỏi: “Tiểu Cố?! Tiểu Cố đã trở lại?”
“Vâng, cháu đã trở lại rồi,” Cố Nguyệt Hoài cười đáp, bước vào khu chăn nuôi. Vương Bồi Sinh đang cùng kế toán đại đội hạch toán số lượng lương thực, còn Bí thư chi bộ Vương Phúc thì đang phân phát cho mọi người. Nhìn thấy cô, tất cả đều nhiệt tình tiếp đón.
Cô Hoàng Phượng Anh cũng đang vội vàng hỗ trợ công việc. Ngẩng đầu thấy Cố Nguyệt Hoài, bà ấy liền vui vẻ hô lên: “Nha, Tiểu Cố, cháu có tin vui rồi à?! Chúc mừng cháu! Về nghỉ phép sao? Mau mau mau, lại đây. Còn chưa thấy cha cháu tới, cháu tiện thể lĩnh một phần lương trở về đi.”
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt một cái, liền nhận ra nguồn gốc số lương này.
Hoàng Phượng Anh nhận ra cô nhìn chằm chằm lương, cười giải thích một câu:“Tống Kim An, Tống thanh niên trí thức, cháu nhớ không? Khi cậu ta rời đi cũng không thông báo một tiếng. Đột nhiên hiện tại liền nhờ người đưa lương thực trở về. Thanh niên trí thức từ thủ đô ấy mà, thật là hào phóng!”
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, khẽ cười và từ chối: “Gia đình cháu xin không nhận, thím giúp cháu chia lại cho mọi người đi ạ.”
Cô xoay người rời đi khu chăn nuôi chỗ, tươi cười trên mặt cũng có phần phai nhạt
Cô không thể phủ nhận Tống Kim An là một người lương thiện thật sự. Nếu trong sự kiện Tống Lâm, anh ta có thể không chịu liên lụy thì tốt, thì với nhân cách của Tống Kim An, cô tin, anh ta chắc chắn sẽ trở thành một cán bộ tốt, hết lòng vì quần chúng nhân dân.