Trở Về Cùng Gia Bạo Tra Nam Lãnh Chứng Trước Một Ngày - 2383
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:25
Ngay sau đó cửa phòng mở ra, để lộ thân ảnh cao lớn đằng sau. Cố Nguyệt Hoài cong cong đuôi mắt, đáy mắt lại ửng hồng, ngấn lệ. Cô đứng lên, có chút nghẹn ngào nói, giọng nói run rẩy: “Em còn tưởng rằng anh đã quên đường về nhà.”
Cô rất ít khi lộ ra thần sắc yếu ớt đến vậy. Nhìn Cố Nguyệt Hoài như vậy, trái tim Yến Thiếu Ngu như bị xé ra từng mảnh.
Sống lưng anh thẳng tắp, nháy mắt hốc mắt cũng đỏ hoe. Nhìn Cố Nguyệt Hoài gần trong gang tấc, cùng với cái bụng nhỏ cao cao phồng lên của cô, anh cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Có một loại cảm giác mang tên "sợ hãi" đột nhiên đánh úp, sợ hãi hạnh phúc trước mắt chỉ là giấc mơ phù du như bao lần anh tỉnh lại trước đây.
Cố Nguyệt Hoài đi về phía trước hai bước. Động tác của cô làm anh chấn kinh. Một thân ảnh mảnh khảnh như vậy, lại chịu tải một cái bụng to "kinh người" đến mức ấy. Cảnh tượng này khiến thần kinh anh rung mạnh, gần như chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng bước nhanh tới.
Yến Thiếu Ngu bước nhanh tới, dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Nhưng rồi lại theo bản năng nâng đỡ ở eo bụng, sợ làm cô cùng đứa nhỏ bị thương.
Giọng anh khàn khàn, cánh tay ôm cô run nhè nhẹ. Cảm xúc tràn đầy sự tự trách và đau đớn tột cùng: “Thực xin lỗi.”
Cố Nguyệt Hoài lắc lắc đầu, vùi mặt vào ng.ự.c anh, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Là em không nói cho anh biết, không phải lỗi của anh.”
Hàm dưới Yến Thiếu Ngu căng chặt, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: “Anh về trễ.”
Cố Nguyệt Hoài lúc này lại gật gật đầu, xác nhận: “Đúng vậy, anh thật sự về quá muộn. Đã muộn năm tháng rồi.”
Cô vốn định lên tiếng "trách móc" một chút về sự chậm trễ của anh, nhưng ngay sau đó, những giọt nước mắt nóng bỏng của anh trượt vào cổ cô, từng giọt, từng giọt, khiến cô có chút đau nhói. Lời nói ra đến đầu lưỡi cũng không thể thốt lên lời.
Thiếu Ngu không cần cô "trách móc", bản thân anh đã tự dằn vặt đau khổ đến mức này. Nỗi day dứt của người lính phải xa nhà, xa vợ con trong thời khắc quan trọng nhất, khiến anh tự trách mình hơn bất kỳ lời "trách móc" nào.
Thôi.
Cố Nguyệt Hoài duỗi tay ôm anh, tham luyến mà ngửi ngửi mùi hương cơ thể cô vẫn nhớ mong. Anh bình an trở về, điều đó có nghĩa là mọi chuyện ở thủ đô đã hoàn toàn được giải quyết, sau này đều là những ngày tháng an ổn, bình yên, hạnh phúc.
Vậy thì còn gì đáng để "trách móc" nữa đây?
Một hồi lâu, hai người mới bình phục lại cảm xúc.
Yến Thiếu Ngu sợ cô mệt, bàn tay to đỡ sau eo cô, đỡ cô ngồi xuống giường. Ánh mắt anh tò mò lại có chút chần chừ nhìn bụng cô.
Anh cũng không biết, một người phụ nữ mang thai bụng lại có thể lớn như vậy, cũng không biết, cô sẽ vất vả đến nhường nào trong suốt những tháng ngày qua.
Cố Nguyệt Hoài bị biểu tình của anh chọc cười, nắm lấy tay anh, đặt ở trên bụng mình.
Không mềm, còn có chút cứng.
Chợt, bụng cô có thứ gì đó gợn lên nhẹ nhàng, tựa hồ một làn sóng nhỏ lăn tăn. Yến Thiếu Ngu bị giật mình, vội vàng thu hồi tay, vẻ mặt dại ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng cô. Giọng anh lắp bắp, mồ hôi trên trán đã rịn ra lấm tấm: “Động… động rồi!”
Bộ dáng muốn bao nhiêu ngốc nghếch có bao nhiêu ngốc nghếch.
Nhìn anh như vậy, Cố Nguyệt Hoài cảm thấy lẽ ra nên phá lên cười, trêu chọc anh “chuyện bé xé ra to”. Nhưng… cô lại cười không nổi. Trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Kỳ thật, anh mới là người đáng thương nhất. Anh ở thủ đô xa xôi, vất vả chạy ngược xuôi, gồng mình gánh vác không chỉ vì Yến gia mà còn vì ngôi nhà nhỏ của bọn họ, vì tương lai của những sinh linh bé bỏng này. Mỗi khi đêm xuống, đặt lưng xuống nghỉ ngơi, không biết trong lòng anh đã phải chịu đựng bao nhiêu cô tịch cùng nhớ mong, bao nhiêu nỗi day dứt khi không thể ở bên cô trong những tháng thai kỳ quan trọng này. Không giống như cô, ít nhất, cô còn có đứa nhỏ đang lớn dần trong bụng, còn có người nhà ở bên cạnh để sẻ chia, để bầu bạn.
Thanh âm cô không tự giác càng nhẹ nhàng hơn, như một lời thì thầm trấn an: “Đúng vậy, có lẽ đứa nhỏ biết cha đã trở lại rồi, nên vui vẻ muốn ra chào hỏi đó.”
Yến Thiếu Ngu nhấp chặt môi, đôi mắt vẫn còn sự ngờ vực khó tin. Rồi anh lại cẩn thận hơn, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lại lên bụng cô.
Lúc này đây, dưới lòng bàn tay anh, dường như có gì đó khe khẽ chạm vào, một cảm giác sống động và chân thực. Nó như một lời hồi đáp thầm lặng: "Là cha ! Cha kìa ! Cha đã trở về rồi!"
Giờ khắc này, anh mới cảm thấy lòng mình có chỗ về.
Mọi lo âu, mệt mỏi đều tan biến, chỉ còn lại hạnh phúc và bình yên.