Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 164:chương 164
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:44
Trình Du nhỏ giọng hỏi Giản Lê: "Cậu có mang theo không? Của tớ còn nhiều ngày nữa mới tới nên không mang."
Giản Lê lục lọi trong ngăn nhỏ của cặp sách: "Tớ có mang theo."
Tuy chu kỳ của cô cũng còn nhiều ngày nữa mới đến, nhưng với tâm hồn của một người trưởng thành, việc luôn để sẵn một miếng băng vệ sinh trong túi đã trở thành thói quen của Giản Lê.
Một miếng băng vệ sinh màu hồng được chuyền tay qua lại giữa các bạn nữ, cuối cùng Giản Lê cũng không biết ai là người đã mượn. Bất quá cô cũng không để tâm, chỉ là một miếng băng vệ sinh mà thôi.
Buổi chiều vì trời mưa nên buổi quân sự bị tạm dừng. Cô giáo chủ nhiệm họ Khương liền nhân cơ hội này "trưng dụng" luôn thời gian buổi chiều.
"Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp lớp nhé."
Các bạn học đồng thanh "Ôi" một tiếng. Vốn dĩ có thể coi đây là một tiết tự học để chơi bời, ai ngờ lại đột nhiên phải họp lớp…
Cô Khương cười: "Nào, các em kê bàn ra đi."
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu, nhìn cô Khương chỉ đạo cách kê bàn. Rất nhanh, cả lớp đã kê bàn thành một hình vuông lớn, chừa ra một khoảng không gian trống ở giữa.
Cô Khương còn gọi hai bạn nam lên văn phòng lấy đồ: "Cái túi ở dưới bàn làm việc của cô, tổng cộng ba túi, mang hết xuống đây nhé."
Hai bạn nam đi chưa được bao lâu đã quay lại với vẻ mặt đầy phấn khích.
Cô Khương hất cằm: "Chia cho mỗi bàn một ít đi các em."
Ba cái túi lớn được mở ra, một túi hạt dưa, một túi kẹo, còn một túi là lạc rang.
Trình Du phấn khích reo lên: "Còn có đồ ăn nữa!" Trường chuyên Thực nghiệm đúng là trường chuyên Thực nghiệm, giáo viên cũng hào phóng như vậy!
Giản Lê thầm nghĩ, đương nhiên rồi. Cô út Cát Nhã Cầm của cô là giáo viên ở trường này, kiếp trước đã từng tiết lộ, lương giáo viên của trường chuyên Thực nghiệm là cao nhất thành phố. Không chỉ lương cao, sau này khi danh tiếng của trường dần vượt qua cả trường Nhất Trung, các bậc phụ huynh còn không ngừng tặng quà, mời khách, nhà trường ngăn cũng không nổi. Dứt khoát mở luôn một lớp quốc tế dự bị, thu nhận những học sinh có điều kiện gia đình tốt, dự định đi du học, chương trình học cũng được phân chia khác với các lớp thường.
Bất quá đó đều là chuyện của nhiều năm sau này. Hiện tại, giáo viên của trường chuyên Thực nghiệm cũng không nhận quà cáp gì nhiều.
Nếu bạn hỏi tại sao Giản Lê biết ư? Còn không phải là nhờ Trình Du lấy bản thân ra làm ví dụ đó sao. Nếu Trình Du không có người anh trai thi đỗ top 3 toàn tỉnh, thì cũng không vào được lớp chuyên này. Chỉ có điều, sau khi vào lớp chuyên được mấy ngày ngắn ngủi, Trình Du vẫn phải nhận lấy những ánh mắt khác thường của một vài người.
Không còn cách nào khác, những người có thể vào được lớp chuyên đều là những học sinh xuất sắc từ các trường cũ. Các "vua cày" tụ lại với nhau, khó tránh khỏi việc dò hỏi thành tích thi tuyển sinh của nhau. Thành tích của Giản Lê khi vào đây cũng chỉ miễn cưỡng chen chân được vào top 20 của lớp.
Khi cô Khương phát đồ ăn vặt xuống, tâm trạng của cả lớp lập tức phấn chấn hẳn lên. Buổi họp lớp mà cô nói, thực sự giống như một buổi liên hoan. Cô kê một chiếc ghế ngồi ngay giữa lớp, trong nháy mắt khiến các học sinh cảm thấy giáo viên cũng bình đẳng như mình.
"Việc bầu cử cán bộ lớp vốn định để sau kỳ quân sự, nhưng hôm nay vừa hay có thời gian, cô cũng hoan nghênh các em nhân cơ hội này để vận động phiếu bầu cho mình."
Cô Khương nói xong, đợi mười mấy giây vẫn không có ai lên tiếng. Dù có người muốn làm lớp trưởng thì lúc này cũng không tiện đứng ra. Ánh mắt đầy mong đợi của cô Khương quét một vòng, mấy bạn đã đăng ký làm "lớp trưởng luân phiên" trước đó cũng đều cúi đầu không nói gì.
"Vậy thì..."
Cô Khương vừa định nói nếu không có ai vận động thì để sau hãy tính. Ngay lúc mọi người còn đang e dè, có một người giơ tay lên.
"Thưa cô, em muốn làm lớp trưởng ạ!"
Cô Khương mừng rỡ: "Tốt lắm, vậy chúng ta hãy cùng chào đón bạn Ngô Phỉ Nhiên!"
Ngô Phỉ Nhiên trông mũm mĩm, để tóc mái bằng ngắn cũn, trên mũi đeo một cặp kính. Dưới sự cổ vũ của cô Khương, bạn ấy đã bước lên phía trước.
"Chào các bạn, mình tên là Ngô Phỉ Nhiên, mình tốt nghiệp trường cấp hai số 14. Trong thời gian học cấp hai, mình đã tham gia phòng phát thanh của trường, và còn đảm nhiệm vị trí biên tập cho tờ báo của trường..."
Ngô Phỉ Nhiên nói xong, cô Khương là người vỗ tay đầu tiên.
"Còn có bạn nào khác muốn lên thể hiện bản thân không?"
Có người tiên phong, rất nhanh mấy bạn khác cũng lần lượt đứng lên. Ngô Phỉ Nhiên có kinh nghiệm ở phòng phát thanh và báo trường, các bạn khác cũng có lý lịch sáng chói không kém. Người thì cờ vây mấy đẳng, người thì từng tham gia các cuộc thi này nọ.
Giản Lê có chút giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận. Ai có thể nói lớp chuyên toàn là mọt sách chứ? Đa số học sinh trong lớp chuyên của trường Thực nghiệm đều có điều kiện gia đình không tồi, trong hoàn cảnh đó, có vài tài lẻ nổi bật cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi mấy bạn học sinh khuấy động không khí, cô Khương còn đề nghị cả lớp cùng chơi trò chơi. Cướp ghế, ai không cướp được ghế thì phải biểu diễn một tiết mục. Đánh trống chuyền hoa, hoa đến tay ai thì người đó phải hát một bài. Sau đó còn chơi cả trò nối từ thành ngữ, ai không nối được cũng phải biểu diễn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều chìm đắm trong biển trời vui vẻ. Các tiết mục ca hát thì đủ loại tông, nhưng có hai bạn nam đã thoải mái hát một bài tiếng Quảng Đông của La Văn, rất ra dáng, tỏa sáng một phen.
Vốn dĩ mọi người đang chơi rất vui vẻ, nhưng khi có hai người nâng tầm trò chơi lên, các bạn học khác có tài lẻ cũng bắt đầu hăng hái muốn thể hiện. Có bạn lấy từ trong bàn ra một cây kèn