Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 169:chương 169
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:45
Cái ý chí chiến đấu sục sôi đó, bà cũng thấy được ở trên người Lâm Tuệ. Lâm Tuệ vừa chăm sóc hai đứa con, vừa lo sổ sách trong cửa hàng, thời gian rảnh rỗi thì lái xe đi lo chuyện sửa sang nhà cửa. Thậm chí Lâm Tuệ còn có điện thoại riêng, còn chơi cổ phiếu...
Vương Mộng Mai coi Lâm Tuệ là mục tiêu phấn đấu trong tương lai của mình.
Hai người đi mua sắm cả một buổi chiều, Vương Mộng Mai mua cho Giản Lê một chiếc áo len lông cừu. Lúc đến quán thì vừa hay thấy Giản Lê đang ăn mì, nhân lúc chưa có nhiều khách, bà liền kéo con gái ra ướm thử.
"Sắp lạnh rồi, mặc là vừa."
Giản Lê thấy màu sắc và kiểu dáng không phải là màu đỏ thẫm hay hoa văn to bản mà mẹ vẫn luôn thích, mà là một chiếc áo cổ lọ màu vàng nhạt, liền rất thích.
Vương Mộng Mai hài lòng cất đi: "Lớn nhỏ vừa vặn, ngày mai không cần đi đổi."
Khách lục tục kéo đến, Vương Mộng Mai đuổi Giản Lê về nhà: "Làm bài tập sớm đi, đừng có thức khuya nữa."
Giản Lê "vâng" một tiếng, tìm một cái túi nhỏ để đựng phần đầu xương mà khách ăn thừa đã được giữ lại từ trước ở sau bếp.
"Phát Tài, đi, chúng ta về nhà!"
Giản Lê đi được không lâu thì trời đổ mưa. Vừa mưa, khách liền vắng đi rất nhiều.
Vương Mộng Mai bảo Nghê Hạo và Tiết Linh dọn dẹp bàn ghế sớm: "Đợi đến 9 giờ thì đóng cửa."
Lúc không mưa có thể bán đến mười mấy giờ tối, hễ mưa là Vương Mộng Mai không muốn ngồi đợi nữa, dứt khoát đóng cửa sớm.
Tiết Linh ghé vào quầy thu ngân, đứng cạnh Vương Mộng Mai đang kiểm tiền, nhỏ giọng hỏi: "Bà chủ, Nghê Hạo làm sao vậy ạ? Hôm nay em chào mà anh ấy không thèm để ý." Một ngày trời, ngoài lúc Giản Lê đến nói vài câu, sau đó anh ta không hé răng nửa lời. Cũng không biết ai đã chọc giận anh ta.
Tiết Linh có chút tủi thân: "Không lẽ là vì hôm qua em tính sai tiền ạ?" Chuyện đó cũng đâu phải cô cố ý, hơn nữa chuyện của hôm qua, hôm nay anh ta nổi giận thì là sao?
Vương Mộng Mai: "Không có, không phải vì em đâu."
Tiết Linh: "Vậy thì vì sao ạ? Bà chủ, anh ấy cứ làm thế này, em cũng không làm việc được, có chuyện gì thì không thể nói thẳng ra à. Cứ giận dỗi vu vơ như vậy em không chịu nổi đâu."
Vương Mộng Mai vội vàng trấn an cô: "Em đừng để trong lòng... Mấy ngày nay cậu ấy đang không thuận lợi chuyện nhà bạn gái, để chị nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy không phải tức giận đâu, mà là đang phiền lòng đấy."
Nghê Hạo về đến nhà, mái tóc ướt sũng vì mắc mưa, nhưng cậu cũng không buồn lau, cứ thế nằm vật ra giường, phiền lòng kinh khủng.
Bố và anh trai của Nghê Hạo đã vào Nam lấy hàng, trong nhà chỉ còn lại mẹ và chị dâu.
Chị dâu vừa thấy Nghê Hạo mặt nặng như chì, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bèn nói với mẹ chồng: "Con thấy bộ dạng nó hôm nay chắc cũng chẳng ăn uống gì đâu, con nấu bát mì, mẹ bưng vào cho nó nhé."
Mẹ Nghê Hạo mặt sa sầm: "Con nói xem, chuyện này chẳng phải là do mẹ sao? Thằng nhóc này nó dằn dỗi với ai đây."
Chuyện của chú em chồng, chị dâu của Nghê Hạo cũng không tiện xen vào.
Nhưng mẹ Nghê Hạo lại càng cảm thán: "Yêu cầu của mẹ cũng đâu có cao, nhà chúng ta điều kiện cũng không phải giàu sang gì, bây giờ cũng chỉ vừa mới khá giả lên một chút. Nó nói nó thương người ta, mẹ cũng nghĩ hai nhà mình cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho dù nhà cô bé đó bán rau, không có nhà ở thành phố, mẹ cũng chấp nhận hết. Chỉ cần con người tốt, cần cù... Mà chẳng cần cần cù đâu, sao cũng được. Chỉ cần nó muốn, cưới về có thể sống với nhau hạnh phúc là được."
"Cô bé đó là một cô bé tốt, ai ngờ lại vớ phải nhà thông gia thế này!"
Nửa tháng trước, Nghê Hạo đã đưa bạn gái về ra mắt. Gia đình cậu đã tốn không biết bao nhiêu công sức để tiếp đãi thành viên tương lai này. Bố và anh trai cậu đều cố tình lùi vé tàu, chỉ để lúc cô bé đến nhà có thể thấy đông đủ cả nhà, nếu không hai người đàn ông đều không có nhà, sẽ khiến người ta cảm thấy gia đình mình coi thường.
Mẹ Nghê Hạo đã đi chợ mua gà, vịt, cá, thịt từ trước. Lại nghe Nghê Hạo luôn miệng kể con gái bà chủ là Giản Lê thích ăn hải sản, bà cắn răng một cái, cũng bảo Nghê Hạo ra chợ chọn mấy con cua to về. Một ngày trước đó, gà đã được hầm sẵn, vịt cũng đã làm sạch sẽ để chuẩn bị cho món canh vịt ngày hôm sau.
Cả nhà cùng nhau tổng vệ sinh trong ngoài sạch sẽ. Chị dâu của Nghê Hạo vì câu nói lần trước mà trong lòng cũng áy náy, nên đối với cô em dâu tương lai này lại càng cẩn thận hơn. Chị tắm rửa cho con mình từ đầu đến chân, thay quần áo sạch sẽ, dặn dò con không được nghịch ngợm, chỉ sợ người ta có ý kiến.
Cả nhà thấp thỏm mong chờ, đến trưa, Nghê Hạo liền dắt bạn gái về. Cô bé mặt đỏ bừng, ngượng ngùng tặng hai túi trái cây, tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với gia đình Nghê Hạo mà nói, như vậy là đủ rồi.
Vì thế trong suốt bữa tiệc, cả nhà đều cố gắng tỏ ra nhiệt tình, mẹ Nghê Hạo còn cho 200 tệ tiền gặp mặt. Đối mặt với sự ủng hộ của gia đình, Nghê Hạo chỉ biết cười ngây ngô, cả người như đang tỏa ra bong bóng màu hồng.
Cả nhà đông người, bây giờ đều đang lao vào con đường kiếm tiền. Bố và anh trai Nghê Hạo đã vào Nam vài chuyến, ngày càng tìm ra được mánh khóe, hàng hóa nhập về cũng từ quần áo lúc ban đầu chuyển thành đủ loại vật dụng nhỏ. Đồ lót, tất và đồ chơi nhỏ là bán chạy nhất, vì vậy gia đình họ bắt đầu chuyên kinh doanh mấy mặt hàng này.
Bố và anh trai cậu thì lo việc đi lấy hàng, địa điểm cũng từ Quảng Châu, Thâm Quyến lúc đầu chuyển sang Chiết Giang. Mỗi lần đi đều có những món đồ mới lạ. Hàng hóa nhập về được giao cho mẹ và chị dâu cậu đi bán rong. Hai người dần dần thuê được một quầy hàng ở chợ đêm trong khu phố thương mại. Hàng của nhà họ Nghê luôn là mẫu mới nhất, vì vậy cũng là một trong những gian hàng bán nhanh nhất.
Cứ thế cả nhà cùng nhau nỗ lực, chỉ trong vài tháng, tiền tiết kiệm trong nhà đã lên đến một vạn tệ. Đến tháng sáu, tiền trợ cấp thôi việc cũng được phát, tiền trong nhà lập tức tăng lên ba vạn hơn. Bố mẹ Nghê Hạo liền nói, đợi đến lúc cậu kết hôn, sẽ mua cho cậu một căn nhà nhỏ.
Một căn hộ hai phòng ngủ ở khu nhà máy dệt bông, chỉ tốn hơn hai vạn là có thể mua được.
Nghê Hạo vui mừng không kể xiết. Bố cậu cố tình mở một chai rượu, tối hôm đó kéo hai anh em ra nói lời tâm sự. Bưng bát nước đầy khó mà giữ cho bằng. Cho dù có cố gắng giữ cho bằng, con cái cũng chưa chắc đã nghĩ như vậy. Bố Nghê Hạo khóc lóc sụt sùi, chỉ để cho hai đứa con trai hiểu được nỗi khổ tâm của mình.