Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 19:chương 19
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:18
Chỉ là cô nhớ ra mình vẫn còn một việc quan trọng chưa hoàn thành.
Cô phải thuyết phục mẹ đổi sạp hàng!
“Mẹ ơi, con đợi hai ngày nữa rồi hãy về nhà cậu được không ạ?”
Vương Mộng Mai đứng dậy, khoanh tay trước ngực: “Tại sao? Mọi năm không phải con đều giục mẹ đưa về quê ngoại sao?”
Giản Lê vắt óc suy nghĩ: “Con, con đâu có nói không đi, chỉ là con muốn đi muộn mấy hôm thôi.”
Cô nói “đi muộn mấy hôm”, nhưng lọt vào tai Vương Mộng Mai lại thành “chơi thêm mấy hôm”.
Bà lập tức sa sầm mặt mày: “Còn chơi thêm mấy hôm nữa à, mẹ còn chưa nói đến cái thành tích học kỳ vừa rồi của con đấy. Mấy hôm trước mẹ đã nhịn, nghĩ là con lớn rồi, biết sĩ diện, thi kém thì sẽ tự biết phấn đấu. Mấy hôm nay nhìn cái bộ dạng của con, mẹ mới hiểu là con chẳng thèm để tâm đến điểm số…”
Vương Mộng Mai nghĩ lại hành động của con gái mấy ngày nay, đúng là có lanh lợi hơn một chút, nhưng lại lanh lợi quá mức.
Từ mấy hôm trước, bà đã nhận ra Giản Lê thay đổi, ban đầu còn mừng vì con gái cuối cùng cũng không còn tự ti như trước, đó là chuyện tốt.
Nhưng kể từ chuyện Giản Lê bán trứng vịt muối, rồi lại hở ra là cãi, Vương Mộng Mai lại thấm thía một đạo lý cũ.
Uốn cây từ thuở còn non.
Bây giờ bà chỉ sợ Giản Lê lại đi từ thái cực này sang thái cực khác.
“Con đừng có học theo mấy đứa lêu lổng ngoài đường đấy.”
Bây giờ xã hội cởi mở, ngoài đường không chỉ có du côn nhiều mà con gái hư hỏng cũng không ít. Vương Mộng Mai nghe kể không biết bao nhiêu chuyện con gái nhà người ta kết giao bạn bè không cẩn thận, rồi nhiễm thói hư tật xấu. Ăn nói tục tĩu, đánh nhau, hút thuốc, chỉ cần nghĩ đến cảnh con gái mình cũng biến thành như vậy là Vương Mộng Mai đã có cảm giác như trời sập.
Nghĩ đến khả năng đó, bà chỉ muốn tống Giản Lê đi ngay lập tức. Giản Lê càng níu kéo, càng khiến Vương Mộng Mai nghi thần nghi quỷ.
“Con không muốn về quê, có phải là vì trong thành phố có đứa nào rồi không?”
Giản Lê: …
Thấy Giản Lê không nói gì, Vương Mộng Mai càng thêm sợ hãi, liền quyết định dứt khoát: “Cứ quyết định vậy đi, ngày kia con về Vương Gia Trang nghỉ hè, đừng có lượn lờ trước mắt mẹ nữa.”
Đưa con bé này về sớm, bà cũng rảnh tay rảnh chân mà kiếm tiền.
Đợi đến mùa thu khai giảng, tiền đồng phục, tiền sách vở và các loại chi phí khác đều trông cả vào kỳ nghỉ hè này.
Thuyết phục mẹ không được, Giản Lê đành tự nhủ, cùng lắm thì ngày mai cô đến ban quản lý chợ hỏi trước, đăng ký cho nhà mình một suất rồi về nói dối mẹ sau. Dù thế nào đi nữa, cái sạp hàng này nhất định phải đổi.
Kết quả là chưa đợi Giản Lê đi tìm ban quản lý chợ, chiều hôm sau đã có hai nhân viên quản lý đeo băng tay đỏ mang sổ đăng ký đến.
“Chị là Vương Mộng Mai phải không ạ? Tôi đăng ký một chút thông tin kinh doanh của chị.”
Nhân viên công tác nhìn vào trong sạp: “Hiện tại chị đang bán bánh nướng đúng không?”
Vương Mộng Mai gật đầu: “Còn có bánh kẹp và trứng vịt muối nữa.”
Người nhân viên ghi vài nét: “Vậy chị có muốn đổi vị trí không? Chỗ của chị hiện tại được quy hoạch vào khu rau củ quả. Chợ chúng tôi có phân chia khu hàng ăn riêng, chị có muốn xem xét chuyển sang bên đó không?”
Vương Mộng Mai còn chưa kịp lên tiếng, Giản Lê đã nhảy cẫng lên: “Đổi ạ, đổi ạ!”
Vương Mộng Mai cau mày: “Chú đừng nghe con bé nói, chỗ của tôi đang tốt, đổi làm gì…”
Cái sạp này là do bà cố tình chọn. Chợ có tất cả tám cổng, mỗi phía có hai cổng lớn, sạp của bà nằm ngay gần một lối ra, vị trí tốt hơn hẳn những sạp bên cạnh.
“Đồng chí, cậu đừng nghe nó, tôi không đổi đâu.”
Giản Lê sốt ruột: “Sao lại không đổi ạ, khu của mình không đúng quy định, không tiện cho người ta quản lý mà mẹ.”
Người của ban quản lý vốn chỉ đến đăng ký theo quy trình, hiếm khi khuyên nhủ ai. Nhưng Giản Lê cứ nhảy loi choi, làm Vương Mộng Mai gần như không nói được câu nào.
Thế là người quản lý đành phải dừng lại giải thích vài câu.
“Cô bé này nói không sai đâu, chị ạ. Chị nhìn xung quanh xem, toàn là người bán rau củ quả. Chúng tôi không phải vì muốn chị đổi quầy mới nói vậy, mà thực sự là chị bán bánh nướng ở đây không bằng sang khu hàng ăn bên kia đâu. Bên đó còn rộng rãi hơn nữa.”
Giản Lê nói đổi thì Vương Mộng Mai có thể không thèm để ý, nhưng đến nhân viên quản lý cũng nói vậy thì bà phải suy nghĩ lại.
Thấy mẹ còn định từ chối, Giản Lê liền giở chiêu ăn vạ: “Mẹ ơi~ đổi đi mà, mẹ có bán rau đâu mà ở bên này làm gì. Dù sao giờ cũng đang vắng khách, hay là mẹ con mình qua bên đó xem thử đi?”
Vương Mộng Mai thật sự không lay chuyển nổi con bé nhà mình, lại không thể đánh nó trước mặt mọi người, đành để Giản Lê lôi sềnh sệch sang khu hàng ăn.
“… Đồng chí, tôi qua xem trước đã nhé, lát nữa tôi quay lại tìm các cậu, chỉ mười phút thôi được không?”
Hai người phụ trách đăng ký gật đầu: “Được thôi, nhưng chị nhanh lên một chút nhé.”
Khu hàng ăn của chợ ở phía bên kia, Vương Mộng Mai ngày nào cũng đi về bằng cổng bên này, nên thật sự không biết bên đó trông như thế nào.
Bà đi theo hướng chỉ của nhân viên quản lý, rất nhanh đã tìm thấy…
Phải công nhận rằng, là khu vực sầm uất nhất của chợ sau này, khu hàng ăn bây giờ đã bắt đầu manh nha hình thành. Các sạp hàng hướng ra ngoài đều đã mở cửa, có hai cửa hàng bán đồ ăn sẵn nằm đối diện nhau ở vị trí đắc địa, cả hai đều có khách xếp hàng. Các sạp phía trong cũng không tệ, có một hai nhà rõ ràng là vừa mới dọn đến, đang thu dọn bếp núc…
Vương Mộng Mai càng nhìn càng hài lòng. Lối ra ở đây tuy không bằng chỗ của bà, nhưng cũng gần một cổng lớn. Quan trọng nhất là nơi này đã tụ tập đông khách. Bên ngoài đối diện là một con đường lớn, bên kia đường toàn là cửa hàng mặt tiền, cũng bán đồ ăn rất nhiều. Sạp hàng của bà mà hướng ra mặt tiền thì cũng chẳng kém gì một cửa hàng đàng hoàng.
Giản Lê cẩn thận quan sát mẹ, mãi đến khi thấy Vương Mộng Mai đi hỏi han xem còn sạp nào trống không, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Vương Mộng Mai tìm đến người đăng ký.
“Tôi đổi.”
Bà đâu có ngốc, không so sánh thì thôi, chứ so với sự náo nhiệt bên này, bà mới hiểu ra mấy chục cái bánh kẹp bán được buổi trưa của mình chẳng là gì cả.
Người ta bán đồ ăn sẵn còn kiếm được nhiều hơn bà.
Thuận lợi đạt được mục đích, Giản Lê không kìm được nữa, vui đến mức nhảy cẫng lên.
“Tốt quá rồi!”
Có được sạp hàng bên đó, một nỗi tiếc nuối lớn trong kiếp trước của mẹ cô cuối cùng đã được xóa bỏ.
Vương Mộng Mai bực bội lườm con gái, cảm thấy nếu còn nhịn nữa thì bà thật sự sẽ phá vỡ nguyên tắc không đánh con của mình.
“Ngày mai con tự bắt xe về quê ngoại đi.”