Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 203:chương 203
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:48
Một câu nói thốt ra, cả mấy người đều bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Cát Trường Nguyên vội nói: “Anh cả, lát em tìm cho anh một cái giường gấp, nửa đêm anh cũng nghỉ một lát. Sáng mai em đến sớm thay cho anh, mua đồ ăn sáng cho anh.”
Giản Phong xua tay, thản nhiên nói: “Không sao, sáng mai anh về nhà ăn. Dù sao mọi người cũng thay phiên nhau, mỗi người một ngày mà, không cần phiền phức vậy đâu.”
Cát Trường Nguyên ngập ngừng một lát, rồi lúng túng nói: “Đương nhiên rồi, mỗi người một ngày. Mai em sẽ đi xin đổi ca, tối anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cát Trường Tuấn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Thay phiên cái gì mà thay phiên? Thuê một người chăm sóc không được à? Tôi trả tiền!”
Cát Trường Nguyên: “Thuê người chăm sóc thì cũng phải có người nhà ở lại! Mẹ như vậy, nửa đêm lỡ có chuyện gì, người ta có chịu trách nhiệm cho mình không?”
Cát Trường Tuấn bực bội vò đầu: “Đúng là phiền phức!”
Cát Nhã Cầm là người không có ý kiến gì nhất. Ban ngày cô ta phải đi làm, đúng là chỉ có buổi tối mới đến trông được.
Sau một hồi bàn bạc, họ quyết định Cát Trường Tuấn sẽ trả tiền thuê một người chăm sóc ban ngày, có tình hình gì thì gọi Cát Trường Nguyên. Dù sao vợ chồng Cát Trường Nguyên đều làm ở bệnh viện, không sợ tìm không thấy người.
Buổi tối thì bốn người thay phiên nhau.
Lúc sắp đi, Cát Trường Tuấn đã gọi điện thoại về nhà. Giản Phong nghe loáng thoáng được vài câu, hình như là Cát Trường Tuấn bảo vợ tối ngày kia đến trông.
Cát Trường Nguyên sắp xếp cho mẹ một phòng bệnh riêng, phòng rất rộng. Anh ta còn cho mang thêm một chiếc giường gấp, Giản Phong liền ngủ ở đó.
Cứ cách hơn một tiếng, ông lại xem tình hình của mẹ. Nếu máy móc báo đèn đỏ, Giản Phong liền đi tìm bác sĩ trực.
Cả đêm, Giản Phong không dám ngủ. Nghe hơi thở yếu ớt của mẹ, thỉnh thoảng ông lại rót một chén nước, dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi cho bà.
Cát Trường Nguyên gọi điện cho ông cố tình nói năng mập mờ. Rốt cuộc là có ý muốn Vương Mộng Mai đến chăm sóc, hay chỉ là vô ý, Giản Phong cũng không muốn truy cứu nữa.
Trong thế giới của người trưởng thành, có rất nhiều chuyện chỉ cần hiểu trong lòng mà không cần nói ra.
Chẳng qua lần này, Giản Phong không định để vợ mình dính vào. Vốn dĩ đây là mẹ ruột của ông, Mộng Mai từ khi gả về nhà này, chưa từng được hưởng chút lợi lộc nào từ bà, dựa vào cái gì mà bắt con dâu phải đến hầu hạ mẹ chồng chứ?
Sáng sớm hôm sau, Giản Phong dậy dọn dẹp chăn đệm trên giường bệnh.
Cát Trường Nguyên đủng đỉnh đến muộn, dưới mắt cũng có một vầng thâm quầng.
Rõ ràng là làm cùng một bệnh viện, nhưng vợ của Cát Trường Nguyên chỉ buổi sáng ghé qua nhìn một cái, nói vài câu khách sáo rồi đi.
Cát Trường Nguyên nhìn bóng lưng vợ mà râu ria dựng đứng, nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình ở lại.
Giản Phong không vội về nhà, ra khỏi bệnh viện, ông đến thẳng quán để sắp xếp công việc hôm nay.
Sau khi sắp xếp xong hết các đơn hàng phải giao, Giản Phong về đến nhà thì thấy Vương Mộng Mai đã để sẵn bữa sáng.
Trong nồi là cháo gạo hầm với ít lạc đỏ. Dưa muối đã được gắp ra một đĩa, trên bàn còn có một bát men sứ đậy món nấm xào rau cải từ sáng, cùng với bốn cái bánh bao ấm.
Giản Phong ăn một mạch hết sạch, tắm cũng chưa kịp, cứ thế ngã vật ra giường ngủ thiếp đi.
…
Từ khi bà Hoàng Quế Hoa đổ bệnh, Giản Phong chạy đến bệnh viện như đi ăn cơm.
Chỉ là đi rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy bóng dáng ông Cát Cường đâu.
Bốn anh em thay phiên nhau chăm sóc, suy cho cùng cũng không phải là cách lâu dài. Mới đến ngày thứ sáu, Cát Trường Tuấn đã cãi nhau với vợ.
Vợ Cát Trường Tuấn đến hầu một đêm, về nhà càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Bà Hoàng Quế Hoa có ba người con trai, dựa vào cái gì mà vợ Giản Phong không đi, vợ Cát Trường Nguyên không đi, chỉ có mình cô ta phải đi?
Vợ Cát Trường Tuấn càng nghĩ càng tức. Đối với bà mẹ chồng Hoàng Quế Hoa, cô ta có rất nhiều oán hận.
Nếu không phải bà già này nuông chiều con cháu, con trai Cát Minh của cô ta đâu đến nỗi bị đưa vào trại giáo dưỡng!
Thế là cô ta đập nồi ném bát, nhất quyết không đi nữa!
Cát Trường Tuấn không ngờ vợ lại dám “lật trời”: “Chỉ bảo cô đi trông một đêm thôi! Có ảnh hưởng đến việc cô chơi mạt chược hay đi mua sắm không? Cô ở đây làm loạn cái gì! Không muốn sống nữa à? Không muốn thì sớm ly hôn đi!”
Trong lòng Cát Trường Tuấn cảm thấy vợ mình không biết điều. Vợ Cát Trường Nguyên không đi là vì người ta là bác sĩ, có công việc. Vợ Giản Phong không đi là vì Giản Phong là kẻ ăn bám vợ. Anh ta đã hỏi thăm cả rồi, Cát Nhã Cầm nói chính miệng Giản Phong thừa nhận cả nhà chỉ trông vào cái quán của Vương Mộng Mai.
Còn vợ của anh ta, Cát Trường Tuấn, thì làm được cái gì?
Lấy đâu ra tự tin mà dám nói không đi hầu hạ mẹ chồng?
Hai người ném đồ đạc vào nhau, cuối cùng vẫn là Cát Trường Tuấn lấn lướt hơn.
Vợ Cát Trường Tuấn một bụng tức không có chỗ xả, cuối cùng căm hận nói: “Mẹ anh lần này mà không qua khỏi thì thôi. Còn nếu qua khỏi, tôi lại muốn xem ba anh em các người chia nhau thế nào!”