Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 236:chương 236
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:01
Cát Minh thì ngày càng hay đi đêm không về, còn tiếng chửi rủa độc địa của cô con dâu lúc nào cũng văng vẳng bên tai.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi mắt đục ngầu của bà Hoàng Quế Hoa.
Vài ngày sau, Cát Nhã Cầm nhận được tin bà nhập viện.
Lần này, cô con dâu thứ tư không chăm nữa, lý do cũng đã có sẵn.
“Con trai lo việc dưỡng lão, còn vào bệnh viện thì con gái phải lo chăm sóc chứ.”
Thế là Cát Nhã Cầm bắt đầu chuỗi ngày tất bật chạy đi chạy lại giữa bệnh viện, nhà và trường học.
Người ta thường nói "nằm lâu trên giường bệnh mới biết không có đứa con nào hiếu thảo". Bà Hoàng Quế Hoa mới ngã bệnh chưa đầy nửa năm mà các con đã bắt đầu chán ghét.
Cát Nhã Cầm hết lần này đến lần khác chăm sóc mẹ đến kiệt sức.
Lúc này, cô mới chợt nhớ lại lời mình từng nói với vợ chồng Giản Phong, rằng sẽ đưa tiền để họ chăm sóc bà cụ.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nếu không tự mình trải qua, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được việc chăm sóc một người già lại vất vả đến thế.
Chỉ là lần này, cô không còn người anh cả để mà than thở nữa.
…
Hôm nay, Cát Nhã Cầm uể oải bước vào trường, vừa hay gặp tổ trưởng chuyên môn.
Tổ trưởng gọi cô đi họp: “Kỳ thi tiếng Anh toàn quốc sắp tới, khối của chúng ta sẽ cử hai học sinh tham gia.”
Danh sách đề cử đã được các lớp gửi lên, bước tiếp theo là tập hợp những học sinh xuất sắc này lại để làm bài kiểm tra, chọn ra hai người cuối cùng để báo danh lên cấp trên.
Cát Nhã Cầm với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ bước vào phòng họp, được các đồng nghiệp quan tâm hỏi han.
“Nếu mệt quá thì xin nghỉ đi. Anh chị của cô không phụ giúp chút nào à?”
Trước đây, Cát Nhã Cầm cảm thấy việc đi kể lể khắp nơi rất mất mặt, nhưng bây giờ cô ta không thể không than thở với những đồng nghiệp thân thiết.
Thật sự là nỗi khổ của cô ta không biết tỏ cùng ai. Nhà chồng thì không thể nói, mà nhà mẹ đẻ thì chẳng có ai để nói.
Cát Trường Nguyên và Cát Trường Tuấn không nói là sẽ mặc kệ, nhưng cách họ "quan tâm" chỉ là để đảm bảo mẹ mình còn sống. Giờ đây bà Hoàng Quế Hoa cũng biết hai đứa con trai chẳng có lương tâm, đôi khi để không phải chịu khổ ở nhà các con, bà thậm chí còn mong được vào viện.
Chỉ trong hai ba tháng gần đây, bà đã nhập viện tới ba lần.
Khi thì do không chịu ăn dẫn đến tụt huyết áp, lúc thì do không uống thuốc khiến các chỉ số sức khỏe có vấn đề.
Cát Nhã Cầm cứ phải chạy đi chạy lại, trong lòng sớm đã tích tụ đầy oán giận với các anh trai.
Sau khi than thở với đồng nghiệp, cuộc họp chuyên môn nhanh chóng bắt đầu.
Trong cuộc họp, mọi người thống nhất đề bài và sàng lọc danh sách.
Cát Nhã Cầm thấy tên được đề cử của lớp ban xã hội là Giản Lê, còn của lớp ban tự nhiên là Cát Kỳ.
Sao lại là hai đứa này…
Cát Nhã Cầm cảm thấy lòng mình bực bội vô cùng.
Lần này khối 11 chỉ có hai suất được cử đi. Một suất gần như đã được sắp xếp ngầm cho con trai của chủ nhiệm giáo vụ. Điều này cũng không hoàn toàn là do quan hệ, vì ông chủ nhiệm vốn dạy tiếng Anh nên con trai ông có nền tảng rất tốt, thành tích cũng thuộc hàng top trong khối.
Khi một suất đã được định sẵn, nghĩa là chỉ còn lại duy nhất một suất.
Cát Nhã Cầm phiền não nhìn hai cái tên trên danh sách.
Giản Lê và Cát Kỳ, đến cuối cùng chỉ có một người được chọn.
Cô càng nghĩ càng thấy số mình thật khổ.
Về phía Cát Kỳ, anh ba vẫn luôn nói muốn cho Cát Kỳ đi du học. Đó cũng là lý do vợ chồng anh ba liều mạng làm việc, bởi muốn cho một đứa con ra nước ngoài học thì khoản chi phí này phải được chuẩn bị từ sớm.
Đối với Cát Kỳ, việc du học chắc chắn đòi hỏi thành tích tiếng Anh xuất sắc, vì vậy từ nhỏ cậu đã được đầu tư học môn này rất kỹ.
Dù Cát Nhã Cầm hiện tại có xích mích với các anh, nhưng cô cũng không đến nỗi để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến bọn trẻ.
Chỉ là…
Cát Nhã Cầm luôn cảm thấy Cát Kỳ cần cơ hội tham gia cuộc thi này hơn.
Sau khi các giáo viên ra đề xong, Cát Nhã Cầm đi đi lại lại bên ngoài một lúc, cuối cùng cô vẫn nhờ người gọi Cát Kỳ ra.
“Tan học cháu đến gặp cô một lát nhé.”
Cát Nhã Cầm gọi Cát Kỳ vào văn phòng, lén đưa cho cậu mấy tờ đề thi tiếng Anh đã được khoanh sẵn đáp án.
“Mấy tờ đề này, con về xem lại cho kỹ.”
Đề thi sẽ không hoàn toàn giống hệt, nhưng các điểm kiến thức sẽ không thay đổi nhiều.
Đặc biệt, trong một tờ đề còn giấu cả đề bài luận của lần thi này.
Cát Kỳ có chút chần chừ, Cát Nhã Cầm vội nói: “Tiểu Kỳ, nhất định phải xem cho kỹ biết không? Cuộc thi lần này nếu con giành được giải thưởng, sẽ rất có lợi cho tương lai của con.”
Cát Kỳ không nói gì.
Ra khỏi văn phòng của Cát Nhã Cầm, Cát Kỳ trở về lớp học, nhìn mấy tờ đề thi, nét chữ viết tay trên đó vẫn còn rõ mồn một.
Cuối cùng, Cát Kỳ vẫn nhét mấy tờ đề thi vào sâu trong cùng của hộc bàn…