Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 257:chương 257
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:03
Cát Minh bây giờ đã trở thành đại ca ở mấy trường học xung quanh, không ít học sinh đã nghe danh hắn.
“Khỉ ốm” cười hềnh hệch: “Bạn học Giản Lê, mình thích bạn. Nếu bạn làm bạn gái mình, sau này đi đâu mình cũng che chở cho bạn. Bạn có biết anh Thạch ở trường 17 không? Nói không ngoa chứ đấy cũng là anh em của mình đấy! Thế nào? Đi theo anh, trà sữa ăn vặt anh bao đủ, trượt băng, bi-a, chỉ cần em muốn, anh đều chiều…”
Giản Lê nghe mà thấy dạ dày cuộn lên.
Đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy ghê tởm như vậy.
“Khỉ ốm” thấy cô không nói gì, tưởng rằng những điều kiện hắn đưa ra đã làm Giản Lê xiêu lòng.
Cũng phải, “Khỉ ốm” lăn lộn xã hội mấy năm nay, cũng đã thấy đám bạn bè của mình “tán gái” như thế nào.
Mấy cô bé học sinh đó, chỉ cần cho chút ngon ngọt, lại được đi cùng đám anh em của chúng nó ra ngoài đường, đến đâu cũng không ai dám động vào.
“Khỉ ốm” không tin Giản Lê sẽ không động lòng.
Hắn đã hỏi Cát Minh, Cát Minh nói bố mẹ Giản Lê đều đã nghỉ việc nhà nước, mẹ cô chỉ là một người bán hàng rong.
Điều này càng làm cho “Khỉ ốm” thêm dũng khí, cảm thấy chỉ cần mình vẫy tay một cái là có thể dễ dàng có được hoa khôi này.
“Thế nào hả, bạn học Giản Lê…”
Giản Lê nén một hơi giận trong lồng ngực, vươn tay ra vặn cánh tay của “Khỉ ốm” ra sau lưng.
“Khỉ ốm”: “!!!”
“Đau, đau, đau!”
Giản Lê nhìn quanh, thấy có người đang chú ý, cô liền lôi “Khỉ ốm” vào một góc khuất sau nhà dân.
Rồi đạp cho hắn một cái.
Vẫn chưa hả giận, Giản Lê tát cho hắn mấy cái trời giáng, vừa tát vừa hỏi.
“Trà sữa ăn vặt bao đủ phải không?”
“Trượt băng, bi-a đều được phải không?”
“Thằng họ Thạch là anh em của mày phải không?”
“Khỉ ốm” định phản kháng, nhưng bị Giản Lê vặn một cái là cánh tay tê dại.
“…Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Dân xã hội, quan trọng nhất là phải biết nhận sai cho nhanh.
Giản Lê còn chưa đánh đã tay, đã nghe “Khỉ ốm” la lên mấy chục câu “Tôi sai rồi”.
Giản Lê đá cho hắn một phát ngã sõng soài.
“Không được xuất hiện trước mặt tao nữa! Nếu không tao gặp mày lần nào đánh mày lần đó! Cút!”
“Khỉ ốm” bị đá, bị đánh, trên người đầy dấu chân, vội vàng bò dậy co giò chạy mất.
Giản Lê “phi” một tiếng, chửi một câu xui xẻo.
Đột nhiên, Giản Lê đứng sững tại chỗ.
Cách đó chục bước chân, một gã con trai cao lớn, râu ria xồm xoàm không nhìn rõ mặt đang đứng ở đầu ngõ.
Giản Lê dựng hết cả tóc gáy.
Người này… không lẽ là đến giúp thằng tóc vàng kia?
Giản Lê thầm tính toán xem nếu đánh nhau với đối phương thì mình có thắng nổi không.
Càng tính càng thấy sợ.
Người này cao lêu nghêu, nhìn cũng phải gần mét chín, vai rộng như dân học võ. Dù thân hình tổng thể hơi gầy, nhưng nhìn qua không phải dạng tầm thường!
Gã con trai kia cũng chỉ đứng đó không nói gì, hai người đối mặt nhau một lúc.
“Bạn…”
Gã con trai còn chưa nói xong.
Giản Lê đột nhiên hành động, lao lên dùng ngay ba chiêu bảo mệnh.
“Móc mắt”, “giẫm chân” và “tuyệt chiêu vào chỗ hiểm”.
Chiêu thứ nhất, gã con trai nhanh chóng né được. Chiêu thứ ba, gã chật vật tránh thoát. Còn chiêu thứ hai… đã trúng ngay mục tiêu.
Giản Lê dồn sức giẫm một phát, gã con trai vốn mặt không đổi sắc cũng không nhịn được mà phải gập người xuống.
Giản Lê chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp chạy đi, dắt xe lên rồi co giò bỏ chạy.
Gã con trai: “…”
Khi Giản Phong và Vương Mộng Mai biết con gái bị côn đồ chặn đường, cả hai sợ đến dựng cả tóc gáy.
Giản Phong chỉ muốn ngay lập tức đi tìm kẻ đó để xử lý.
Vương Mộng Mai cũng sợ đến mức mặt mày tái mét.
Giản Lê vốn chỉ định kể cho bố mẹ nghe để làm nũng một chút, ai ngờ phản ứng của họ lại dữ dội đến vậy.
Thế là cô bé vội vàng chữa lại: “Không sao đâu ạ, con vừa đánh cho nó một trận rồi! Kể cả thằng đồng bọn của nó con cũng đánh luôn!”
Cô bé miêu tả lại một cách sống động như thật cảnh mình đã cho thằng tóc vàng một trận ra sao, rồi làm thế nào cô bé nhanh trí nhận ra mình không địch lại được kẻ còn lại nên đã nhanh chóng tẩu thoát.
Giản Lê kể thì nhẹ như không, nhưng Vương Mộng Mai nghe mà mặt trắng bệch, suýt nữa thì ngất đi.
“…Bố, mẹ, con thật sự không sao mà.”
Cô không hề bị thiệt thòi chút nào, ngược lại còn đánh cho người ta một trận.
Thằng tóc vàng kia đừng nói là động tay động chân, đến một lời nói ngon ngọt cũng chẳng chiếm được.
Giản Phong ôm vai vợ, giọng trầm xuống.
“Con vừa nói gì? Thằng côn đồ đó là đàn em của ai?”
Giản Lê đáp: “Nó nói nó quen biết thằng nào họ Thạch, rồi lại nói là đàn em của Cát Minh.”
Thật ra, Giản Lê không hề để Cát Minh trong lòng. Hồi đi học, cô đã gặp quá nhiều loại người thích cáo mượn oai hùm kiểu này.
Cũng giống như Tống Đào luôn khoe khoang anh trai mình là họa sĩ truyện tranh, thằng tóc vàng kia nói là đàn em của Cát Minh, có khi Cát Minh còn chẳng biết nó là ai.
Bọn côn đồ hay tự dát vàng lên mặt mình, gặp nhau một lần đã coi là đàn em, ăn chung một bữa cơm đã là anh em tốt.
Giản Phong sa sầm mặt: “Vậy là nó nói nó quen Cát Minh, đúng không?”
Dù thế nào đi nữa, món nợ này, sớm muộn gì Giản Phong cũng sẽ tính với Cát Minh.
Tay Vương Mộng Mai lạnh toát, bà kéo Giản Lê lại xem xét từ trên xuống dưới.
Giản Lê nói: “Mẹ đừng nhìn nữa, con chỉ bị đau tay vì tát nó thôi, ngoài ra không bị gì hết.”
Biết thế lúc nãy đã tìm cái gì đó để đánh.
Vương Mộng Mai thở phào một hơi, rồi lập tức quyết định.
“Từ mai, bố mẹ sẽ đưa đón con, con không được tự mình về nữa!”
Giản Phong cũng gật đầu đồng ý.
Giản Lê: …Thật sự không cần thiết đâu ạ.
Nhưng Vương Mộng Mai và Giản Phong lại thấy rất cần thiết.
Hai người cảnh giác cao độ, không chỉ đưa đón con gái sớm tối, mà còn luôn căng mắt quan sát đám côn đồ lảng vảng trước cổng trường Thực nghiệm tỉnh.
Giản Lê đã miêu tả đặc điểm nhận dạng của hai kẻ kia rất rõ ràng: một thằng gầy gò tóc vàng, và một thằng cao lêu nghêu gần mét chín.
Giản Phong hễ rảnh là lại ra cổng trường ngồi rình.