Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 344
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:48
Phùng Bảo Bảo tức hộc máu. Cô còn chưa kịp tháo cặp sách trên người xuống đã lao thẳng lên giường để “bức cung” Giản Lê.
“Không được nói ra ngoài!”
Giản Lê bị Phùng Bảo Bảo véo má, hai gò má bị nén lại, miệng chu lên như mỏ gà. Cô lí nhí nói: “Tớ có nói gì đâu mà…”
Ngoài việc biết đối phương là con trai, cô hoàn toàn không biết gì khác!
Phùng Bảo Bảo: “Vậy cũng không được nói!”
Giản Lê đảo mắt lia lịa, thấy Phùng Bảo Bảo nghiến chặt răng.
“Cũng không được đoán mò!”
Giản Lê thầm “ồ” một tiếng, nhanh chóng xác định được đối tượng trong đầu. Phùng Bảo Bảo vừa buông tay, cô liền hóng hớt xác minh suy đoán của mình.
“Là ai thế? Bạn cùng lớp mình, hay là đồng nghiệp trong ban Kỷ luật của cậu?”
Cô biết tỏng Phùng Bảo Bảo đang ngại ngùng, nên cố tình trêu chọc, khiến Phùng Bảo Bảo tức đến mức phải tung ra đòn chí mạng.
“… Tớ thấy lần sau cậu trốn học chắc là muốn bị giáo viên điểm danh rồi.”
Giản Lê co được dãn được, lập tức đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa. Nhưng đôi mắt vẫn len lén liếc nhìn Phùng Bảo Bảo.
Bị cô nhìn đến mức lưng như có kiến bò, Phùng Bảo Bảo không nhịn được phải phản kích.
“Cậu còn nói tớ! Chẳng phải chính cậu cũng đang hẹn hò sao?”
Giản Lê “chậc” một tiếng: “Cậu xem, tớ đã nói gì đâu mà cậu lại có thể ác ý công kích người khác như vậy.”
Phùng Bảo Bảo: “Thế tại sao bạn học kia của cậu cứ đến suốt thế? Còn cả cái người kia nữa… Đào Hành Kiểm!”
Giản Lê tỏ vẻ kinh hãi nhìn Phùng Bảo Bảo: “Trời ơi, cậu bị bệnh à, một người là cấp dưới của tớ, một người là anh trai tớ, được không.”
Phùng Bảo Bảo: …
Giản Lê: “Bớt nói nhảm đi, lại đây lại đây, thành khẩn sẽ được khoan hồng.”
Cô thân mật huých tay Phùng Bảo Bảo: “Chẳng lẽ tớ đoán trúng thật à? Người này tớ chắc chắn quen.”
Nếu không thì Phùng Bảo Bảo đã chẳng cấm cô đoán mò.
Phùng Bảo Bảo: “…”
Giản Lê làm nũng: “Trưởng phòng tốt của tớ ơi, tớ đã biết một nửa rồi, nếu cậu không nói cho tớ thì tớ ngủ cũng không ngon mất.”
Giản Lê thừa nhận mình sinh ra đã có một trái tim hóng hớt. Kiếp trước đi làm bao nhiêu năm, lúc đến chơi với Hạ Liễu, cô có thể nhìn một tấm ảnh tốt nghiệp cấp hai mà ngồi lê đôi mách về cả trăm người…
Phùng Bảo Bảo bị cô mè nheo hết cách, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nói ra một câu.
“Cậu biết rồi cũng không được nói cho người khác.”
Giản Lê giơ ba ngón tay lên: “Tớ thề.”
Phùng Bảo Bảo: “… Vệ Khinh.”
Cái tên này vì đã lâu không xuất hiện nên Giản Lê phải mất một lúc mới nhớ ra, cuối cùng cô kinh ngạc mở to mắt.
“Hả?”
Phùng Bảo Bảo đành nói toạc ra: “Đồng hương của cậu đấy, cái người đón tân sinh viên hồi đầu năm học ấy. Được chưa?”
Nghe được tin này, Giản Lê sững sờ.
“… Sao hai người lại đến với nhau được vậy?”
Má Phùng Bảo Bảo ửng đỏ: “Sao cậu lắm chuyện thế!”
Khoảng thời gian gần đây, cô bận rộn với công tác đón tân sinh viên, vừa hay có nhiều cơ hội tiếp xúc với Vệ Khinh.
Giản Lê, người đã “góa bụa” hai kiếp, trầm mặc. Cô muốn hỏi, tiếp xúc nhiều là có thể yêu nhau sao? Không phải, rốt cuộc tình yêu nảy sinh đột ngột như vậy vì lý do gì?
Phùng Bảo Bảo thấy ánh mắt cô vừa trong veo vừa ngốc nghếch, liền vỗ trán cô một cái.
“Vẫn chưa thông suốt à cậu.”
Cái người bạn học cũ kia của Giản Lê, đến tìm không biết bao nhiêu lần, đến bạn cùng phòng như cô còn nhìn ra vấn đề, vậy mà Giản Lê vẫn tỉnh bơ như không, cứ dửng dưng như thường. Phùng Bảo Bảo còn tưởng Giản Lê có tính toán riêng, giờ mới thấy, cô bạn cao hơn mét bảy này tâm tư đều dồn hết vào chuyện khác.
“Cậu vẫn còn nhỏ lắm.”
Giản Lê: …
Ai nhỏ! Ai nhỏ chứ! Đúng là trời long đất lở!
Cô hậm hực nằm phịch xuống giường, mặc kệ Phùng Bảo Bảo lại cầm điện thoại lên nói chuyện ngọt ngào với người yêu.
Trong ký túc xá có thêm một người yêu đương, cũng chỉ có Phùng Bảo Bảo còn tưởng mình giấu được. Thực ra hai người còn lại dù không thấy cô gọi điện cũng có thể đoán ra qua trạng thái của cô.
Một tháng nữa trôi qua, Phùng Bảo Bảo cũng chẳng thèm giấu nữa, vì Vệ Khinh đã bắt đầu giống như những người bạn trai khác, đi lấy nước nóng cho bạn gái và đứng đợi dưới ký túc xá. Trừ những lúc học hành nghiêm túc và tham gia công việc của hội sinh viên, thời gian còn lại Phùng Bảo Bảo luôn cùng Vệ Khinh dạo quanh sân thể dục.
Cố Hồng dựa vào ban công, nhìn Phùng Bảo Bảo và Vệ Khinh tay trong tay đi xa.
“… Đây đâu phải mùa xuân đâu nhỉ?”
Sao cảm giác chỉ sau một đêm, số người yêu đương xung quanh nhiều lên hẳn. Không chỉ có cặp đôi Phùng Bảo Bảo và Vệ Khinh, trong lớp còn có vài bạn nữ khác cũng có người yêu. Cứ đến tối, dưới ký túc xá lại toàn là các bạn nam tựa vào lan can chờ bạn gái.
Trần Lan Dữ pha một cốc ca cao nóng, ra ban công đứng xem cùng Cố Hồng.
“Năm nhất còn lạ lẫm, chứ năm hai rồi mà.”
Sau khi trút bỏ vẻ ngây ngô của năm nhất, nhiều người đã dành một năm để thay đổi thói quen từ thời cấp ba.
Giản Lê vừa từ bên ngoài về, tay xách theo đồ ăn.
“Bánh Môn Đinh nhân thịt, ăn không?”
Cố Hồng và Trần Lan Dữ quay đầu lại, đồng thanh: “Ăn!”
Bên ngoài là một đôi uyên ương, còn bên trong, ba người vây quanh chiếc ghế ăn uống đến bóng nhẫy cả miệng. Giản Lê còn đặc biệt mua thêm dưa chuột muối chua để chống ngấy. Chiếc bánh thịt dày cộp, to bằng bàn tay, mỡ bò chảy dọc xuống tay.
Ba người, chén sạch mười hai cái bánh. Giản Lê ôm bụng kêu no căng.
Cố Hồng hỏi: “Hôm nay cậu đi đâu đấy?”
Cả ngày không thấy mặt mũi đâu.
Giản Lê no đến mức hơi buồn ngủ, thuận miệng đáp: “Đi đón chó.”
Cố Hồng: …
Cô quay đầu nhìn Trần Lan Dữ: “Tớ vừa hỏi cái gì ấy nhỉ?”
Trần Lan Dữ mím miệng cười.
Giản Lê: “Không phải tớ chửi người đâu, tớ đi đón chó thật mà.”
Bây giờ đã là sinh viên năm hai, việc học của Giản Lê rất căng thẳng, thời gian cô ở trường giảm đi đáng kể. Ở nhà một mình lâu, cô liền nghĩ đến việc mang Vương Phát Tài và con gái của nó đến. Kể từ khi Vương Phát Tài sinh ra hai chú cún con, Giản Lê đã luôn nhung nhớ. Hai chú cún một đực một cái, con đực đã bị ông Giản Phong mang ra nhà kho để trông coi. Vương Phát Tài và con gái nó thì ở nhà.
Khi Giản Lê đưa ra yêu cầu, bà Vương Mộng Mai suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cho cô mang con gái của Vương Phát Tài đi. Theo lời bà, Vương Phát Tài đã có tuổi, đưa đến thủ đô ở trong một căn phòng nhỏ thì tội nghiệp quá. Đưa cún con đến làm bạn với Giản Lê là vừa đẹp.
Cún con của Vương Phát Tài tên là Vương Thập Nhất. Vì nó sinh vào ngày 11.
Giản Lê vừa nhắc đến chó, Trần Lan Dữ và Cố Hồng đều đòi đi xem.
Giản Lê: “Được thôi, được thôi.”
Ba người đang chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên dưới lầu có tiếng huyên náo. Cố Hồng vô tình liếc xuống, rồi rối rít gọi Giản Lê ra xem.
Giản Lê đang đóng gói đồ đạc, vì Vương Thập Nhất đã đến nên tối nay cô phải về nhà ở.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Hồng nói một lời khó tả hết: “Cậu ra xem là biết.”
Giản Lê ló đầu ra, không biết từ lúc nào mà dưới lầu đã có người dùng nến nhỏ xếp thành một hình trái tim, mấy cậu con trai đang châm nến.
“Oa, tỏ tình à?”
Giản Lê hóng chuyện không chê lớn chuyện: “Xem một lát rồi đi.”
Cố Hồng: “… Cậu nhìn chữ xếp trên đất kia kìa!”
Giản Lê: “Chữ gì… Vãi chưởng!”
Chỉ thấy chính giữa hình trái tim to đùng là hai chữ Giản Lê!
Giản Lê ngớ người.
Trần Lan Dữ: “Ai vậy, ai vậy? Cho tớ xem với!”
Nhìn một cái, Trần Lan Dữ hỏi Giản Lê: “Người yêu cậu à?”
Giản Lê chính mình cũng đang đơ ra, nhìn kỹ lại, đột nhiên nhận ra: “Tớ làm gì có người yêu!”
Người này ở đâu ra vậy? Cô có quen không?
Trong lúc họ đang nói chuyện, nến ở dưới đã được thắp xong. Một nam sinh ôm đàn ghi-ta đứng giữa hình trái tim, cất giọng đầy thâm tình: “Giản Lê, anh thích em!”
Bên dưới đã có một đám người vây xem, cũng có người đứng trên ban công hóng chuyện, nghe vậy liền ồ lên. Nam sinh kia có vẻ rất hài lòng với thanh thế mình tạo ra, tự tin cầm đàn ghi-ta: “Bài hát 《Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi》, dành tặng cho Giản Lê của tôi!”
Giản Lê: …
Cô quay đầu định tìm cái gì đó, Cố Hồng và Trần Lan Dữ vội vàng cản lại.
“Không đến mức đó đâu, ném đồ trúng đầu cậu ta, cậu cũng phải vào đồn cảnh sát đấy.”
Giản Lê tỏ vẻ mặt “Dao của tôi đâu” đầy bực bội: “Mẹ kiếp, thằng này bị bệnh à!”
Cố Hồng: “Cậu không quen à?”
Giản Lê cẩn thận nhớ lại: “Không quen… À không, đây chẳng phải là cái cậu kia sao.”
Mặt Giản Lê xui xẻo thấy rõ. Dạo trước để quảng bá điện thoại PHS, một cô em khóa dưới đã nhờ cô đi giao hàng. Lúc giao hàng, Giản Lê vì muốn nịnh khách nên đã nói vài câu dễ nghe. Kết quả là cậu tân sinh viên mua điện thoại đó không biết lấy tự tin ở đâu ra, nghĩ rằng Giản Lê thích mình.
Lúc đầu cậu ta còn viết thư tình cho Giản Lê. Giản Lê nhận thư tình đã quen, thấy thế liền không thèm nhận. Cô thẳng thừng nói với cậu ta rằng mình không thích. Sau đó cậu ta lại xuất hiện thêm hai lần, một lần là không biết lấy đâu ra số di động của Giản Lê, gọi điện hẹn cô ra cổng Nam của trường để xem xe của cậu ta. Giản Lê mắng một câu “thần kinh”, rồi cúp máy.
Lần cuối cùng xuất hiện là nhờ người nhắn tin cho cô, đại ý là cậu ta là người địa phương, nhà có người này người kia làm chức này chức nọ, chỉ cần Giản Lê làm bạn gái cậu ta, sau này tốt nghiệp công việc, hộ khẩu, nhà cửa đều không cần phải lo.
Giản Lê trực tiếp nhờ người chuyển lời lại một câu.
“Có bệnh thì đi chữa sớm đi.”
Giản Lê đã nghĩ chuyện này qua rồi, ai ngờ đầu óc cậu ta chập mạch, lại bày ra trò này!
Giản Lê nghiến răng nghiến lợi muốn xuống dưới xử lý cậu ta.
Cố Hồng ngăn lại: “Cậu đừng phản ứng lại! Càng nói nhiều với cậu ta càng phiền phức!”
Người xem đông như vậy, Giản Lê ít nhiều cũng là người nổi tiếng, nếu bị ai đó chụp được một bức ảnh sai góc gây hiểu lầm thì lời đồn sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
“Vậy cứ để cậu ta ở dưới lầu làm cái bộ dạng đưa đám đó à?”
Tiếng hò hét của đám đông xung quanh khiến Giản Lê khó chịu. Cái gì mà “đồng ý đi, đồng ý đi”, ai thèm đồng ý với cậu ta chứ!
Trần Lan Dữ: “… Hay là chúng ta chuồn đi?”
Còn phải đi xem chó nữa mà.
Cố Hồng: “Đi cửa sau.”
Giản Lê vẫn chưa hết giận, nghĩ tới nghĩ lui, cô lén lấy một chậu nước, nhân lúc đèn đóm không rõ, trực tiếp dội thẳng xuống.
“Rào” một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng la hét kinh hãi của mọi người và tiếng chửi rủa giận dữ của nam sinh kia.
Giản Lê đặt chậu xuống: “Đi thôi.”
Đúng là đồ dở hơi.