Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 362:chương 362
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:34
Vào cuối tháng Chạp, vợ chồng Vương Dược Tây đã sớm lên đến thủ đô.
Nhà Vương Mộng Lan thì phải đợi hết năm mới có thời gian. Trong điện thoại, Vương Mộng Lan không ngừng than vãn rằng sớm biết thế này đã chẳng cho con gái học y.
“Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.”
Tết nhất cũng không cho nghỉ, để gom ngày nghỉ phép, gần đây Tiền Bình toàn phải đi trực thay cho người khác.
Câu cửa miệng của Vương Mộng Lan bây giờ là khuyên người ta đừng học y. Nửa năm trước, Tiền Bình đã doạ cho bà một phen hú vía, bây giờ lại bận đến mức không có thời gian để thở.
Tiền Kim Lai tuy đi đâu cũng được mọi người ngưỡng mộ, nhưng chính ông cũng thấy hối hận. Học y tuy nghe có vẻ oai, nhưng thật sự quá mệt mỏi và vất vả.
Mấy năm nay Vương Mộng Lan nắm bắt được việc kinh doanh, hai vợ chồng họ kiếm tiền ngày càng nhiều, đã mua được hai ba căn hộ ở Đào Thành. Năm ngoái có một căn còn được giải tỏa đền bù, tỉ lệ một đền ba, thế là lại có thêm hai căn nữa.
Đến cả một người luôn có chí tiến thủ như Vương Mộng Lan cũng cảm thấy có lẽ không cần phải vất vả như vậy. Nhưng con gái bà vẫn ngày nào cũng đi sớm về khuya, đến bữa cơm nóng cũng không có mà ăn.
Oái oăm là mỗi khi Tiền Kim Lai than khổ với bạn bè, ai cũng nghĩ ông đang khoe khoang, không một người nào hiểu được cho tâm trạng của ông.
Trong điện thoại, Vương Mộng Lan hỏi Vương Mộng Mai về giá nhà ở thủ đô.
“Mẹ ở trên đó, chị cũng đang tính lên mua một căn hộ.”
Mọi người đều nói thi đại học ở thủ đô dễ hơn. Vương Mộng Lan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên lo trước, con gái bận rộn công việc, bà sẽ chuẩn bị sẵn cho nó. Mua một căn hộ, tương lai nếu Tiền Bình có con, sẽ đưa cháu lên thủ đô học, như vậy áp lực thi cử cũng không lớn.
Kể cả không dùng đến cũng không sao, coi như một khoản đầu tư dài hạn. Sau này bà lớn tuổi rồi, cũng có thể thỉnh thoảng lên thủ đô thăm mẹ già.
Vương Mộng Mai vừa nghe chị hỏi giá nhà là biết ngay chị đã động lòng.
“Nửa năm nay thị trường không tốt lắm… Nhưng em thấy đây đúng là thời cơ tốt để xuống tiền.”
Vương Mộng Mai đã mua không ít nhà mặt tiền, bà vẫn rất lạc quan về giá nhà ở thủ đô. Có thể có những biến động ngắn hạn vì lý do này lý do khác, nhưng xét về lâu dài, bất động sản ở khu vực trung tâm vẫn có giá trị đầu tư.
Vương Mộng Lan trầm ngâm một lát: “Vậy mai kia bọn chị lên trước, còn Bình Bình cứ để nó tự sắp xếp nghỉ phép rồi đi sau.”
Bà phải đến xem nhà trước đã.
Vương Mộng Lan muốn lên thủ đô mua nhà, Vương Mộng Mai là người vui hơn ai hết. Trong bốn anh chị em, bà trước sau vẫn thân với chị gái nhất.
Đến thủ đô, Vương Mộng Lan ở khách sạn, ngày nào cũng ra ngoài xem nhà.
Cảnh bà đi xem nhà lại khiến Vương Dược Tây chướng mắt.
Vương Dược Tây trong lòng khó chịu vô cùng. Trong bốn anh chị em, chỉ có ông là vẫn đang sống khổ sở. Mặc dù người trong trấn ai cũng ngưỡng mộ vợ chồng ông có biên chế nhà nước, con trai lại giỏi giang, năm nào cũng gửi tiền về nhà.
Nhưng những thứ đó thì có ích gì?
Vương Dược Tây không so bì với người khác, ông chỉ cảm thấy sao mà phong thuỷ lại xoay vần như vậy. Người ta làm kinh doanh thì tiền vào như nước, còn vợ chồng ông làm giáo viên thì vẫn hai bàn tay trắng.
Thật không công bằng.
Cục tức này càng ngày càng lớn sau khi con trai ông dẫn bạn gái đến thủ đô.
Mấy năm nay Vương Thành Tài kiếm được không ít, trong tay đã có một khoản tiền kha khá. Anh tính toán cẩn thận, đủ để lo xong đám cưới rồi mua một căn hộ. Nhưng so với những người như Vương Mộng Mai đang làm ăn ngày càng phát đạt, con số đó vẫn còn kém một khoảng lớn.
Ngày 23 tháng Chạp, Phòng Giai lần đầu tiên ra mắt gia đình Vương Thành Tài. Cô đã thay một bộ quần áo mới, tay xách hai túi hoa quả, chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt người lớn.
Vương Mộng Mai và Vương Mộng Lan đều có ấn tượng tốt về Phòng Giai. Cô gái trông xinh đẹp, lại tự nhiên, phóng khoáng, ăn nói rành mạch, vừa nhìn đã biết là một cô gái lanh lợi, sáng dạ.
Lý Hà tuy không muốn, nhưng bà biết rõ chuyện năm xưa mình làm đã tạo ra một khoảng cách rất lớn với con trai, nên cũng không nói lời khó nghe nào với Phòng Giai, thậm chí còn hỏi vài câu về hoàn cảnh gia đình cô.
Phòng Giai nói qua loa cho xong về gia cảnh của mình, chỉ bảo rằng không còn liên lạc nhiều với bố mẹ, và bằng cấp của cô là trung cấp.
Vừa nghe đến "trung cấp", sắc mặt Lý Hà liền sa sầm.
“…Cũng được.”
Lý Hà nặn ra hai chữ rồi im bặt.
Ngược lại, Vương Dược Tây không biết có phải do trưa uống say quá hay không, lại đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên nổi khùng ngay trước mặt mọi người.
“Thành Tài! Mày lại đây cho tao!”
Vương Mộng Mai và Vương Mộng Lan đều nhíu mày.
Ánh mắt Vương Dược Tây đã có phần mơ màng. Thấy Vương Thành Tài không đáp lời, ông ta liền ném thẳng chén rượu trong tay xuống đất.
“Tao gọi mày đấy, mày không nghe thấy à! Tao là bố mày, mày ăn học vào bụng chó hết rồi hay sao mà đến lời bố nói cũng không nghe!”
Sắc mặt Vương Thành Tài rất khó coi. Anh không muốn xung đột trước mặt bạn gái nên chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu.
“Bố say rồi, đi ngủ đi ạ.”
Trưa hôm đó chỉ có Vương Dược Đông và Vương Dược Tây là hai người đàn ông trung niên uống rượu. Vương Dược Đông còn biết kiềm chế, nhưng Vương Dược Tây thì cứ ly này đến ly khác, cứ thế tu hết gần cả cân rượu.
Vương Thành Tài tự cho rằng mình nói không có gì sai, nhưng lọt vào tai Vương Dược Tây thì lại vô cùng chướng.
Mặt mũi của ông ta đều bị thằng con này làm cho mất hết!
“Mẹ kiếp, mày không nghe lời bố mày nói à? Tao gọi là mày phải lại đây cho tao! Mày nhìn lại mày xem, một năm qua làm nên cái trò trống gì, tiền không kiếm được, lại còn dắt đứa nào về…”
Vương Mộng Lan bật dậy, quát lên: “ Dược Tây, tôi thấy cậu say bí tỉ rồi đấy! Thành Tài nó nói sai chỗ nào, cậu say thì vào nhà mà ngủ!”
Vương Dược Tây đang lúc say, lời của Vương Mộng Lan, ông ta chẳng thèm nghe.
Ông ta vẫn tiếp tục chửi mắng con trai. Nói là mắng con, nhưng thực chất là để trút bỏ những bất mãn trong lòng.
